Lần gần nhất, cô ta trong lúc cãi nhau suýt nữa đẩy Ôn Mặc ngã từ trên cầu thang xuống cha mẹ nuôi chịu hết nổi mới phạt cô ta cấm túc.
May mà bây giờ vẫn còn là giai đoạn đầu truyện, nguyên chủ tuy làm nhiều chuyện quá đáng, nhưng chưa gây ra tổn thương không thể cứu vãn cho nữ chính.
Vẫn còn cứu vãn được.
Lúc này, cha nuôi nhìn tôi, ánh mắt như trút được gánh nặng:
"Biết sai là tốt rồi. Mặc Mặc, con thấy sao?"
Thấy cô ấy hơi sững người, tôi lập tức đỡ lời:
"Con đã làm rất nhiều chuyện sai trái. Nếu Mặc Mặc không muốn tha thứ, con hoàn toàn hiểu được."
"Nạn nhân có quyền từ chối tha thứ."
Câu nói này khiến cả nhà đồng loạt quay sang nhìn tôi với ánh mắt ngỡ ngàng.
Ôn Mặc nhìn tôi, ánh mắt hiện lên chút phức tạp.
Cô ấy im lặng một lúc rồi mới mở lời:
"Em tha thứ cho chị. Mong là chị thật sự biết mình sai ở đâu."
Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, rồi lại quay sang nhìn Ôn Tùng Niên với ánh mắt đầy mong đợi.
Dù gì thì trong nguyên tác, anh ta chính là người ra tay đuổi nguyên chủ ra khỏi nhà.
Ôn Tùng Niên cười nhạt một tiếng, quay mặt đi như chẳng muốn nhìn.
Ôn Mặc khẽ thở dài, giọng bất đắc dĩ:
"Chắc là… anh ấy cũng tha thứ rồi."
Ôn Tùng Niên lập tức phản bác:
"Anh chưa hề nói vậy."
Nhưng… giọng điệu đã dịu đi rõ rệt.
Cảnh tượng này khiến cha mẹ nuôi vui đến mức mặt mày rạng rỡ.
Chuyện anh em không hòa thuận từng là thứ khiến họ nhức đầu nhất, bây giờ cuối cùng cũng yên ổn một chút.
Bầu không khí trong phòng ăn chậm rãi dịu xuống, thoang thoảng cảm giác ấm cúng gia đình.
Tôi âm thầm thở phào một hơi.
Vậy là không bị đuổi ra đường nữa rồi.
Cuộc sống nằm ngửa hưởng phúc của tôi, chính thức bắt đầu!
Trong suốt một tháng tiếp theo, tôi sống đúng chuẩn tiêu chí: ngoài nằm thì chính là… xây dựng quan hệ.
Đừng thấy tôi lười mà tưởng tôi vô dụng.
Khoản ứng xử xã hội, tôi thật sự rất có thiên phú đấy nhé.
Chỉ cần khéo miệng một chút, là có thể nhận về cả đống phúc lợi ngầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!