Chương 13: (Vô Đề)

Ôn Mặc khoanh tay, cười hả hê:

"Có người thương rồi sao chị không nói cho sớm?"

Thực ra… cũng không hẳn là không muốn nói.

Chỉ là tôi người sĩ diện như tôi, luôn muốn theo đuổi trong im lặng.

Nếu thất bại, cũng có thể giả vờ như chưa từng có gì xảy ra.

Hơn nữa… nếu thật sự Cố Tư Hàn không thích tôi, tôi cũng không muốn để ba vì tôi mà mất đi người bạn hiếm hoi ấy.

Trên đời này, người thật lòng ở cạnh anh ấy… đã quá ít rồi.

Anh ấy… thật sự rất cô đơn.

Giải thích xong mọi chuyện với cả nhà, cha nuôi cũng dạy dỗ Cố Tư Hàn một trận ra trò.

Ông xông vào thư phòng như sấm, nhưng lúc ra ngoài thì… mặt mày hớn hở như mùa xuân đến sớm.

Không biết hai người họ đã nói gì với nhau.

Cha nuôi trừng mắt lườm tôi:

"Không nói sớm! Mẹ con còn tưởng con bị bắt cóc, sợ muốn chết!"

Tôi: … …

Mẹ nuôi cười lắc đầu:

"Thôi bỏ đi, miễn không sao là được rồi. Ngày mai nhớ về nhà đấy nhé."

Tôi chớp mắt.

Bà cũng chớp mắt lại, rồi cùng Ôn Mặc đẩy cha nuôi đang định lên tiếng tiếp ra khỏi phòng.

"Thôi mà ba, Chị Ôn Lan lớn rồi, nhẹ nhàng chút."

"Đúng đó, người ta chúng ta đều đã biết rõ gốc gác, ba còn lo gì?"

Trước khi khép cửa, Ôn Mặc nháy mắt làm hình trái tim với tôi.

Tôi cười như ngốc, lăn một vòng trên giường vì vui quá.

Tôi mở danh sách chặn, rút Cố Tư Hàn ra khỏi ngục tối.

Gửi một tin:

[Đang nằm ngủ. Còn thiếu một người. Vào không?]

Anh trả lời ngay:

[Vào.]

Cuối cùng, tôi cũng được ôm gia chủ thơm thơm đi ngủ như ước nguyện.

Nghĩ gì thế?

Tất nhiên là ngủ ngoan, ngủ chay không mặn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!