Cảm giác như có gì đó kẹt cứng nơi ngực, khiến tôi thở không nổi.
Tim đau âm ỉ.
Một đứa trẻ, từ lúc mười sáu tuổi, đã không còn ai để mà… nhắn tin nói một câu Con về rồi.
Người ta nói, yêu đến tận cùng chính là xót xa.
Mà tôi… đang cực kỳ yêu anh ấy.
Tôi cầm điện thoại, cố gắng điều chỉnh giọng nói nhẹ đi:
"Thôi được rồi, lần này em bỏ qua. Nhưng lần sau… phải nói trước với em đấy nhé."
Anh đáp rất khẽ:
Ừ.
"À đúng rồi, anh ở nước ngoài bao lâu?"
Cố Tư Hàn: Một năm.
…
Một năm???
Mắt tôi tối sầm, cả người đổ vật xuống giường.
Hay là thôi không yêu nữa nhỉ?
Chắc tôi cũng không yêu anh ấy nhiều lắm đâu.
Hehe. Tự an ủi bản thân mà nghe còn thấy… đau lòng phát ngốc.
Thoắt cái đã nửa năm trôi qua.
Tuy rằng mỗi lần tôi nhắn tin, anh đều trả lời, nhưng tôi dần cảm thấy không còn thỏa mãn với kiểu yêu qua màn hình này nữa.
Tôi muốn gặp anh.
Muốn ôm anh.
Muốn hôn anh.
Muốn…
Nói chung là: Chạm được mới tính!
Tôi căn đúng 8 giờ tối bên chỗ anh, gọi video call.
Anh từ chối.
Chưa đến một phút sau, anh gọi lại.
Tôi có hơi nghi ngờ:
Anh còn đang bận à?
Giọng Cố Tư Hàn khàn khàn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!