Cố Tư Hàn nhẹ nhếch môi, như thể chẳng hề d.a. o động:
"Hợp hay không, anh không phải người có quyền quyết định."
Ôn Tùng Niên khẽ cười khẩy, sau đó cúi người, nhẹ nhàng bế tôi lên từ chiếc võng.
Tầm mắt anh lướt qua đôi chân bất động của Cố Tư Hàn, ánh nhìn lạnh lùng, giọng chậm rãi:
"Nếu tôi là người xấu, anh ngay cả đứng lên cũng không làm được, nói gì đến chuyện bảo vệ nó."
"Vì tốt cho nó, anh nên từ bỏ."
Cố Tư Hàn vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản.
Nhưng chỉ có tay vịn xe lăn biết, lúc này anh đang giận đến run rẩy.
Nhìn bóng hai người dần khuất sau hàng cây, hai bàn tay đặt trên đầu gối bất động của anh, siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
Cuối cùng chỉ có thể buông thõng xuống một cách bất lực.
Khi tôi tỉnh dậy, phát hiện ra… mình đã về tới nhà.
Ơ… chờ đã?
Gì vậy trời? Sao lại… có gì không đúng vậy ta??
Tôi lập tức chạy chân trần ra ngoài, đụng ngay phải dì Vương, người hầu thân nhất.
Dì ấy giật mình vui vẻ:
"Nhị tiểu thư tỉnh sớm thế? Ông bà đang ở dưới nhà đấy, có muốn xuống ăn sáng cùng không?"
Tôi khựng lại.
Trong đầu có cả một đống câu hỏi muốn tuôn ra, nhưng lúc này lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Thôi kệ.
Ăn sáng quan trọng hơn.
Vừa quay người, thì đụng ngay ánh mắt thâm quầng của Ôn Tùng Niên.
Tôi không nhịn được hỏi:
"Anh… chở em về cả đêm luôn à?"
Anh chỉ vào quầng thâm dưới mắt mình:
"Không thì sao?"
Tôi lẩm bẩm nhỏ xíu:
"Có cần gấp thế không… Em còn chưa kịp nói tạm biệt với gia chủ nữa…"
Anh nhíu mày:
"Gì cơ?"
"Không có gì…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!