Cầm điện thoại một lúc, cảm thấy máy đang nóng lên. Ôn Nam Tịch vẫn không biết nên trả lời lại cậu thế nào, đã hơn hai mươi ngày kể từ lần hôm cô nói muốn theo đuổi cậu.
Cô suy nghĩ một lúc rồi cúi đầu chỉnh sửa.
Ôn Nam Tịch: [Hay là, tôi mời cậu ăn khuya nhé?]
Diên: [Ăn gì.]
Ôn Nam Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ xe, màn đêm bên ngoài mờ mịt, cô nhớ tới ngõ Nam An, bèn gõ chữ.
Nam Tịch: [Nam An, đồ BBQ.]
Diên: [Ừm.]
Điện thoại vừa bật lên, xe buýt đã đến trạm dừng Nam An, Nguyên Thư kéo Ôn Nam Tịch lên phía trước và xuống xe, cũng có khá nhiều người xuống xe, Ôn Nam Tịch tắt màn hình, cùng Nguyên Thư đi về nhà, đi đến ngõ nhỏ, Nguyên Thư ngáp một cái, vẫy tay tạm biệt rồi xoay người đi vào trong ngõ.
Một lúc sau đã không thấy bóng người.
Ôn Nam Tịch nhìn về hướng trạm xe buýt, ở đó không có ai, chỉ có ánh đèn mờ ảo, cô nhìn điện thoại, gửi tin nhắn cho cậu: "Cậu ăn gì?"
Sau đó cô đi về phía sân bóng rổ, Nam An BBQ nằm ở cuối con hẻm rợp bóng cây, hai chữ "Nam An" được thắp sáng bằng đèn, lúc này còn khá yên tĩnh.
Ôn Nam Tịch đi tới, đứng trước quầy hàng gọi hai xiên xương gà sụn, trong khi đôi mắt còn đang nhìn sang chỗ khác.
Có một người đi đến bên cạnh cô, cậu cao lớn, che khuất rất nhiều ánh sáng. Ôn Nam Tịch ôm giỏ, ngẩng đầu nhìn cậu: "Cậu ăn gì?"
Phó Diên duỗi tay lấy thêm hai xiên gà sụn cho vào giỏ.
Dưới ánh đèn, bàn tay đeo đồng hồ của cậu trông rất đẹp, cậu thuận tay cầm một đôi cánh gà, cúi đầu hỏi cô: "Cánh gà không?"
Ôn Nam Tịch gật đầu.
Cô lấy rau hẹ, hỏi cậu, "Cái này?"
Phó Diên bỏ cánh gà vào giỏ: "Cái này cậu tự ăn đi."
Ôn Nam Tịch ho khan, nhớ ra ăn rau hẹ có thể sẽ mắc vào kẽ răng, cô do dự một chút, đặt rau hẹ xuống. Phó Diên quay đầu nhìn cô: "Không lấy nữa à?"
Ôn Nam Tịch lắc đầu.
Phó Diên nhìn cô vài giây rồi đưa giỏ cho chủ quán.
Sau đó, hai người ngồi vào bàn, chủ quán mang đến hai chai Coca, chân Phó Diên dài quá nên nhích ghế về phía sau một chút, dùng một tay mở nắp, hành động rất tùy ý, sau đó đưa cho Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch nhận lấy, bỏ ống hút vào, cầm uống, cậu cũng đang mặc đồng phục học sinh giống cô.
Bên trong cậu mặc áo phông trắng, bên ngoài mặc áo khoác đồng phục, cặp sách treo trên lưng ghế.
Ôn Nam Tịch liếc nhìn cậu, hỏi: "Tối nay cậu còn có lớp sao?"
Phó Diên đặt Coca xuống, nuốt một ngụm, yết hầu của cậu di chuyển, giọng nói rõ ràng: "Ừ, tôi đã đăng ký lớp học thêm."
"Ồ." Ôn Nam Tịch cắn ống hút, uống hết ngụm này đến ngụm khác, Phó Diên liếc nhìn cô, "Còn cậu thì sao? Đi chợ đêm à?"
Ôn Nam Tịch gật đầu, ánh đèn ở quán thịt nướng chiếu vào mắt cô, giống như những vì sao tụ lại, khóe môi hiện lên lúm đồng tiền: "Ở chợ đêm có rất nhiều phim nhựa, nghe cũng hay."
"Cậu thích ca sĩ nào?"
Ôn Nam Tịch: "Châu Kiệt Luân."
Khóe miệng Phó Diên hơi cong lên: "Tôi cũng vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!