Chương 86: (Vô Đề)

Editor: NU

Beta: Bảo Trân

Kho chứa đồ nhà Phó Diên rất lớn, giường, tủ và ghế sofa của Ôn Nam Tịch dọn vào vừa vặn đủ chỗ. Giường và ghế sofa của cô đều có thể gấp lại, còn có một bàn ăn cao cấp và một ít đồ đạc linh tinh. Máy pha cà phê và những thứ tương tự đều được đặt trên tủ trong phòng khách. Phòng thay đồ cũng đã được Ôn Nam Tịch dọn dẹp xong xuôi.

Phó Diên cho robot dọn dẹp khắp nhà, robot của Ôn Nam Tịch cũng ở trong phòng khách xoay vòng vòng, thỉnh thoảng lại đụng phải robot của Phó Diên, trông khá thú vị.

Quả thực môi trường ở đây tốt hơn chỗ bên kia của cô rất nhiều.

Bữa ăn đầu tiên sau khi chuyển đến đây là do Phó Diên nấu. Anh đặt siêu thị giao đồ ăn tới, muốn làm món súp gà đặc chế cho Ôn Nam Tịch. Món súp gà ăn rất ngon, nhưng các món khác thì hương vị cũng bình thường. Ôn Nam Tịch vừa gắp đồ ăn vừa cười tủm tỉm nói: "Ngon quá."

Phó Diên nhấp một ngụm canh, vì phải nấu ăn nên anh vén tay áo lên, cổ áo hơi hé mở, anh tựa lưng vào ghế nói: "Lại khen cho có lệ."

Ôn Nam Tịch lau khóe môi, nhìn anh nói: "Đôi khi nấu ăn cũng cần phải có năng khiếu."

Phó Diên tặc lưỡi, cầm đũa gắp một miếng sườn heo chiên đưa vào miệng, hương vị quả nhiên không bằng Ôn Nam Tịch cùng mẹ cô làm.

Anh nhổ xương ra, nói: "Anh sẽ cố gắng hơn nữa".

"Sau này nhất định không để em bắt được lỗi."

Ôn Nam Tịch đưa một miếng thịt gà lên môi, Phó Diên quay đầu ăn, Ôn Nam Tịch cười nói: "Em nấu cũng được mà, anh có thể ở bên phụ em."

Phó Diên liếc cô một cái, "Chuyện này sau lại nói."

Trong tương lai, anh sẽ cân nhắc việc thuê một dì giúp việc để mỗi ngày có thể ăn những bữa cơm nóng hổi, muốn ăn vặt ăn khuya chỉ cần nói một tiếng là có đồ để ăn, sống một cuộc sống no đủ mà không gặp bất kỳ áp lực tài chính nào.

Ôn Nam Tịch gật đầu: "Được."

Ăn cơm xong thì trời cũng đã tối, đáng tiếc ở chỗ Phó Diên không có máy rửa chén, bởi vì anh sống ở đây rất ít khi nấu ăn. Mỗi lần Thư Lệ và Phó Kính Hoa đến ở sẽ luôn mang theo dì giúp việc của họ. Nếu không có dì giúp việc thì Thư Lệ cũng sẽ không để người khác tranh giành bếp núc với bà.

Vì vậy bữa ăn tối nay sẽ phải rửa bằng tay.

Ôn Nam Tịch thu dọn bát đ ĩa đi vào phòng bếp, cô bật nước ấm bắt đầu rửa. Phó Diên lấy bát đ ĩa bỏ vào bồn rửa. Anh đưa tay ôm lấy eo cô muốn bế cô đi, cô nắm chặt mép bồn rửa mặt, cười nói: "Anh mau nghỉ ngơi đi."

Hôm nay chuyển nhà nên Phó Diên mang vác rất nhiều vật nặng, Ôn Nam Tịch chỉ mang những đồ nhỏ, sau khi chuyển nhà phải nấu ăn, sau bữa ăn mà còn bắt anh rửa bát thì không hay chút nào.

Phó Diên kéo cô ra không được, bất đắc dĩ ôm lấy eo cô từ phía sau, "Bật nước ấm hơn một chút, hiện trời vẫn còn lạnh, đừng để ngón tay bị lạnh."

Ôn Nam Tịch ừm một tiếng.

Phó Diên nói: "Mấy ngày nữa để Lý Khiêm Ô kêu người tới lắp máy rửa bát."

"Có thể lắp sao?"

"có thể."

"Được."

Ôn Nam Tịch cũng không muốn rửa chén thường xuyên. Dù sao, ngôi nhà thông minh mở rộng có mọi thứ và dễ cài lắp đặt. Rửa bát, lau bàn trang điểm xong, Ôn Nam Tịch và Phó Diên trở lại phòng khách, ghế sô pha trong phòng khách chính có màu sẫm hơn, có một khay trà để chiêu đãi khách, nhưng phòng khách nhỏ lại thoải mái hơn.

Đi tới phòng khách nhỏ, Phó Diên điều chỉnh ánh sáng trong phòng, văn phòng lập tức tối đi, rất có không khí, anh thắp một ngọn nến thơm, hương chanh thoang thoảng tỏa ra, làm người khác cảm thấy rất thoải mái.

Ôn Nam Tịch uể oải tựa vào trong ngực anh, Phó Diên ôm cô vào lòng nói: "Đừng ngủ, đi tắm trước đi, nếu không thì…"

"Tắm ch ung nhé?" anh nhẹ nhàng hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!