*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Gió
Beta: Bảo Trân
—
Pháo bông cháy rất nhanh, không lâu sau đã cháy hết rồi, sau khi tắt đi lập tức trở nên lạnh lẽo. Phó Diên nhìn thời gian, dẫn Ôn Nam Tịch về nhà, hai người đi theo con đường ban nãy, giữa đường có đi qua căn biệt thự nhà Nhan Khả, Ôn Nam Tịch vô tình kéo Phó Diên đi sang vỉa hè phía đối diện.
Đi qua một căn biệt thự khác, căn biệt thự ấy truyền đến tiếng nói cười vui vẻ, vừa nghe đã biết vô cùng náo nhiệt, khác hoàn toàn với nhà Nhan Khả.
Năm mới, đa phần nhà nào cũng ngập tràn tiếng nói cười.
Phó Diên nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, nắm lấy tay cô.
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu cười nhìn anh.
Phó Diên khẽ búng đầu mũi cô, sau đó hai người dần đi về nhà.
Trong nhà ấm áp, Phó Kính Hoa say rồi nên lên lầu nghỉ, bố Đàm Vũ Trình cũng đã say, vì vậy gia đình họ cũng ra về, trong phòng khách chỉ còn Thư Lệ và bảo mẫu đang nói chuyện, vừa thấy hai người quay lại, vô cùng vui vẻ, "Nam Tịch, điểm tâm đã xong rồi, đi ăn thôi."
Ôn Nam Tịch cười nói: "Con cảm ơn dì, chú đi nghỉ rồi ạ."
"Ừm, sớm đã say rồi còn không chịu nhận, miệng còn khóc nữa đấy." Thư Lệ đi qua, dắt tay Ôn Nam Tịch từ chỗ Phó Diên đi vào phòng bếp.
Phó Diên nhướng mày, anh cởi áo khoác ra, đặt lên tay ghế sô pha.
Ôn Nam Tịch bị Thư Lệ kéo đến cạnh bàn, nhấn cô ngồi xuống, trên bàn có vài món điểm tâm liền, hơn nữa mỗi món đều rất nhỏ, vô cùng tinh tế, pudding cũng rất ngon, Thư Lệ múc một thìa, "Mau ăn thử đi con."
Ôn Nam Tịch nhận lấy thìa, chớp mắt nhìn bà, "Vậy con ăn nhé?"
"Còn khách sáo gì chứ?"
Ôn Nam Tịch cười cười, bắt đầu ăn.
Phó Diên khoanh tay dựa vào tủ bên cạnh, nhìn cô ăn.
Thư Lệ cũng vậy.
Dì bảo mẫu đang lau đảo bếp, nhìn qua thấy một màn này, nghĩ trong lòng, cô gái này thật may mắn hạnh phúc, ai cũng chiều chuộng.
–
Ăn điểm tâm xong cũng đã muộn rồi.
Ôn Nam Tịch phải về nhà, cô chào tạm biệt Thư Lệ, Thư Lệ nắm lấy tay cô không nỡ, bà vốn đã thích con gái, ngày trước khi sinh Phó Diên xong, công việc thăng tiến bận rộn nên chần chừ không sinh đứa thứ hai, bà đã chọn công việc, vì vậy vô cùng tiếc nuối.
Thế nên sau này bà mới thích Nhan Khả, nhưng bây giờ đã có con dâu của mình rồi, lại là một cô gái xuất sắc như vậy, bà hận không thể cứ giữ cô bên mình.
Đương nhiên bà muốn giữ Ôn Nam Tịch ở lại một đêm, nhưng vừa rồi chuông điện thoại cô vang lên vài lần, là mẹ cô gọi đến, hai mẹ con cùng dựa vào nhau.
Bà không thể cứ giữ cô lại được.
Bà nói: "Đợi hai đứa bận xong việc của Lê Thành, dì và chú sẽ đến thăm hai đứa."
Ôn Nam Tịch, "Được ạ, dì nói lời giữ lời nhé, đến lúc đó con sẽ đợi dì."
"Con nói đấy nhé, chúng ta cùng đi dạo phố." Thư Lệ biết ngày mai hai người phải quay lại Lê Thành, vì vậy chỉ có thể hẹn gặp ở đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!