Chương 50: (Vô Đề)

Editor: Gió

Beta: Bảo Trân

Tạm thời không muốn nghe nhưng không thể không nghe, sớm muộn gì cũng phải nhấc máy. Điện thoại lại vang lên, Phó Diên hạ giọng xuống mở miệng, "Ôn Nam Tịch."

Ôn Nam Tịch gật đầu, "Ừm."

Anh rũ mi nói, "Sau này dù cho là có chuyện gì, em đều có thể nói cho anh biết."

Anh không biết gì về chuyện những năm tháng cấp ba, cũng không biết những mâu thuẫn giữa cô và Nhan Khả.

Ôn Nam Tịch lại ừm một tiếng, "Vậy em 14 tháng 2 mời anh đi ăn được không?"

Anh nhìn vào mắt cô, "Được."

"Vậy em ra ngoài trước." Ôn Nam Tịch đẩy cánh tay anh, có thể cảm nhận được cơ bắp đằng sau lớp vải.

Phó Diên buông cô ra Ôn Nam Tịch lùi về phía sau một bước, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh rồi xoay người rời khỏi phòng làm việc. Phó Diên nhìn bóng lưng cô, điện thoại trên bàn lại vang lên tên người gọi hiện lên màn hình, anh đưa tay lấy điện thoại nhấn nút màu xanh.

Sau đó giọng của Thư Lệ truyền tới, "Con với Khả Khả sao vậy?"

Phó Diên đút tay vào túi quần dựa vào bàn hỏi lại, "Cô ta không nói gì sao?"

Thư Lệ khựng lại, "Viện Viện nói con bé vừa về đến nhà đã khóc, rõ ràng buổi sáng lúc đi làm vẫn còn rất vui vẻ."

"Vậy sao?" Giọng anh rất lạnh, nhẹ nhàng hỏi ngược lại, "Hay là mọi người nghiêm túc hỏi lại cô ta, xem cô ta đã làm gì?"

Thư Lệ yên lặng vài giây, biết được không thể có được đáp án từ chỗ anh từ việc con trai liên tục hỏi ngược lại đã hiểu, Thư Lệ chỉ đành nói, "Vậy được, mẹ cúp đây, mẹ đi hỏi con bé."

Phó Diên và Thư Lệ cùng cúp máy một lúc.

Ra khỏi phòng làm việc, lập tức nhìn thấy Chu Hùng, Trần Phi và cả Đàm Vũ Trình, Đàm Vũ Trình đeo tai nghe quay đầu lại, Chu Hùng ho một tiếng trở về chỗ ngồi.

Trần Phi cười hi ha kéo ghế ngồi cạnh Ôn Nam Tịch, cậu có vị trí làm việc riêng nhưng bởi vì tính chất công việc nên có một chỗ cạnh Ôn Nam Tịch dành cho cậu.

Cậu ngồi xuống cạnh cô, cười nói: "Lập trình Ôn."

Ôn Nam Tịch nhìn cậu, mỉm cười, "Làm việc thôi."

Trần Phi mỉm cười: "Được ạ."

Ôn Nam Tịch kéo ghế ngồi xuống, tiếp tục công việc của mình.

Trần Phi vươn vai, cũng giống như thường lệ cậu viết lập trình thỉnh thoảng lại kéo ngăn kéo tủ của cô ra lấy đồ ăn, vô tình nói, "Sao đồ ăn trong ngăn kéo tủ của chị không vơi bao giờ thế."

Ôn Nam Tịch ngây ra, nhìn vào ngăn kéo tủ.

Từ lần trước bị tụt huyết áp cho đến bây giờ, ngày hôm sau Phó Diên để đồ ăn vào tủ của cô, sau đó hình như ngăn kéo tủ lúc nào cũng đầy. Mà cô lại không hề để tâm đ ến, ngón tay dừng lại trên bàn phím thật lâu. Hình như có những tiểu tiết đã bị luôn cô phớt lờ rồi.

Cô nhìn bóng hình ảnh phòng làm việc của Phó Diên chiếu lên màn hình máy tính, anh đang ngồi trên ghế làm việc, Ôn Nam Tịch nhìn thật lâu mới thu lại ánh mắt.

Lúc này.

Nguyên Thư gửi tin nhắn đến, nói: [Tối nay tớ mua thức ăn đến nhà ăn cơm nhé.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!