Chương 36: (Vô Đề)

Editor: Gió

Beta: Bảo Trân

Anh nói đẹp.

Nhưng từ giấy lau thấy được màu kẻ mắt thì Ôn Nam Tịch đã biết cũng không đẹp lắm, chắc giống như mắt mèo vậy. Vì vậy khi bộ phim kết thúc cũng không ngẩng đầu nhìn anh, cô đi ở phía trước, cô gái bên cạnh cũng đứng dậy, ở bên cạnh nữa là Trần Phi, đầu mũi cậu ấy đỏ ửng, nhìn cô vẫy tay rồi đi ở phía trước.

Phòng chiếu phim sáng đèn nhưng ánh đèn rất mờ, người vẫn đông như cũ, Ôn Nam Tịch bị xô đẩy, Phó Diên lập tức vội vàng đưa tay ra đỡ eo cô. Ôn Nam Tịch đứng vững xong Phó Diên cũng thu tay lại.

Ôn Nam Tịch nhìn dòng người phía trước dần chuyển động, bộ phim đúng lúc hiện lên phần bất ngờ, có người dừng lại xem, có người muốn đi tiếp. Ôn Nam Tịch cũng muốn dừng lại xem nội dung trên màn hình, tò mò liệu có kết cục mới nào không nhưng đã đứng lên rồi nên đành đi tiếp, bởi người phía sau còn đang đợi để rời đi. Cô vừa đi vừa nhìn, xem xong cũng nhận ra đó không phải là cái kết gì mới.

Lúc cô muốn tiếp tục đi về phía trước, theo phản xạ nắm lấy cổ tay áo anh đó gần như là hành động trong tiềm thức. Phó Diên ngây ra, liếc qua bàn tay nắm lấy cổ áo mình. Ôn Nam Tịch vốn định nói gì đó với anh, vừa quay đầu lại thì phát hiện ra hành động của mình cô ngây ra vài giây rồi buông tay ra.

Đi ra ngoài phòng chiếu phim, Trần Phi đứng ở bên cạnh chụp ảnh bìa của bộ phim.

Ôn Nam Tịch nói với Phó Diên, "Tôi đi vào nhà vệ sinh trước."

Phó Diên nhìn khoé mắt cô có chút đỏ, gật đầu, "Tôi ở bên ngoài đợi em."

Ôn Nam Tịch mỉm cười, ừm một tiếng vội vàng đi về phía nhà vệ sinh, đèn nhà vệ sinh cũng hơi tối, ở đây đều dùng đèn như vậy để tạo bầu không khí. Ôn Nam Tịch dán mặt vào gương mới nhìn thấy tình trạng lớp trang điểm, đường kẻ mắt đã mờ mất phần đuôi, nhưng màu mắt vẫn ổn. Cô lấy bông tăm ra nhẹ lau, cố gắng cứu vớt.

Nguyên Thư gửi tin nhắn cho cô hỏi: [Hẹn được anh ấy chưa?]

Ôn Nam Tịch lau khoé mắt xong, sửa lại màu mắt, thấy được mới thu dọn đồ đạc rồi trả lời tin nhắn của Nguyên Thư.

Ôn Nam Tịch: [Cũng tính là được.]

Nguyên Thư: [Thế nào?]

Ôn Nam Tịch: [Cũng được, tớ chọn một bộ phim xem.]

Nguyên Thư: [Cậu chọn bộ "Người tình giữa không gian và thời gian" đấy à?]

Nguyên Thư: [Đợi đã, hôm nay cậu trang điểm đúng không?]

Ôn Nam Tịch: [Ừm.]

Nguyên Thư: [Aaaa! Hiếm khi mới trang điểm, kết quả..]

Nguyên Thư: [Mau đi dặm lại đi.]

Ôn Nam Tịch: [Tớ dặm rồi.]

Xác định màu khoé mắt đã ổn, Ôn Nam Tịch mới cầm túi đi ra, lập tức nhìn thấy hai người họ đang đứng ở những tấm biển chỉ các nhà hàng.

Trần Phi thấy Ôn Nam Tịch đi tới, "Chị Ôn muốn ăn gì vậy?"

Ôn Nam Tịch đi qua, Phó Diên đứng ở phía trước nhìn qua cô đã đánh phấn mắt lại.

Ôn Nam Tịch mỉm cười nhìn qua, hỏi Trần Phi: "Cậu thấy sao?"

Trần Phi ôm ba lô, nghĩ ngợi, "Em thấy cái gì cũng ngon."

Ôn Nam Tịch nhìn Phó Diên: "Anh thì sao?"

Anh đứng đó rất tuỳ ý, tay đút túi quần, cả người mặc đồ đen, "Em quyết định đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!