Chương 31: (Vô Đề)

Editor: Gió

Beta: Bảo Trân

Ôn Nam Tịch khẽ gật đầu, yếu ớt dựa vào ghế nhưng người lại bò lên bàn. Mơ hồ cảm nhận được như đang nắm tay anh, cô nhắm mắt, bình tĩnh lại.

Trần Phi chạy đến phòng trà, rót một ly nước ấm, thêm viên đường đỏ bưng ra đưa cho Phó Diên, Phó Diên đưa tay ra nhận lấy đặt vào tay cô, khói nước nóng bay lên.

Mọi người cũng đều thở phào, bởi vừa ban nãy thôi tất cả mọi người đều giật mình, tưởng rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Trong văn phòng cũng có người bị huyết áp thấp, cũng từng nói tình trạng lúc bị tụt huyết áp.

Phó Diên nhìn những sợi tóc dán lên má cô, giọng trầm trầm, hỏi: "Trước kia ở Vân Hà có phải cũng từng xảy ra chuyện như vậy không?"

Ôn Nam Tịch gật đầu.

"Vì điều này mà từ chức sao?"

Ôn Nam Tịch lại gật đầu.

Phó Diên đứng thẳng lưng, yết hầu khẽ động, không hỏi tiếp nữa.

Những người khác trong văn phòng cũng bắt đầu bàn tán, có phải ở Vân Hà lượng công việc quá nhiều hay không? Trước kia đã từng nghe nói qua, Dịch Phong là một cấp trên đáng sợ, cấp dưới của anh ta ai cũng tài giỏi, nổi tiếng với việc bạt mạng tăng ca.

Nhan Khả và Lý Khiêm Ô đi vào công ty, nghe thấy tiếng trò chuyện của mọi người hơn nữa có không ít người cùng xúm lại, cô ta cười hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Không đợi câu trả lời cô ta vừa bước lên đã nhìn thấy Phó Diên đứng ở bên cạnh Ôn Nam Tịch, ngón tay anh vẫn bị Ôn Nam Tịch nắm lấy cô yếu ớt bò lên bàn, sắc mặt Nhan Khả lập tức thay đổi, bước chân đi qua.

Ngón tay khẽ run lên muốn chất vấn gì đó nhưng vẫn cố nhịn lại, cô ta khẽ hỏi: "Phó Diên, cô ấy sao vậy?"

Phó Diên nhàn nhạt trả lời: "Huyết áp thấp."

"Huyết áp thấp à, thỉnh thoảng em cũng bị, quả thực vô cùng khó chịu, OMG, bình thường cô nhớ chuẩn bị vài gói bánh để vào ngăn kéo tủ ấy." Nhan Khả nhìn Ôn Nam Tịch nói.

Ôn Nam Tịch bò ra lên bàn, nghe cái gọi là quan tâm của cô ta không đáp. Người đã thoải mái hơn rồi,

"Đúng rồi." Nhan Khả dừng lại một lát xoay người lấy tập tài liệu từ chỗ cô gái bên cạnh đưa cho Phó Diên, đúng lúc đó Ôn Nam Tịch mở mắt nhìn thấy Phó Diên cũng nhìn cô, hai người nhìn nhau vài giây rồi buông bàn tay nắm hờ ra, Phó Diên ngẩng đầu nhận lấy tài liệu Nhan Khả đưa qua.

Ôn Nam Tịch thu tay lại ngồi thẳng lưng lên, bưng ly nước đường đỏ uống từng ngụm một.

Mọi người trong công ty thấy Ôn Nam Tịch không sao rồi cũng lần lượt về chỗ ngồi tiếp tục công việc của mình. Phó Diên cầm tài liệu đi vào phòng làm việc Nhan Khả lập tức đi theo, trước khi rời đi quay đầu nhìn Ôn Nam Tịch một cái, cắn chặt răng lại, một giây sau thu lại ánh mắt bước chân đi nhanh qua, đúng lúc đó Đàm Vũ Trình chặn ở phía trước.

Cô ta có hơi gay gắt nói: "Tránh ra."

Đàm Vũ Trình đừng ở bên cạnh chỗ của Châu Hùng, nhìn những dòng lập trình, nghe thấy lời này khẽ cong môi lên tránh sang bên cạnh một chút.

Châu Hùng nhìn về phía Đàm Vũ Trình, "Cậu đắc tội đại mĩ nữ rồi sao?"

Đàm Vũ Trình lười biếng đáp, "Không có."

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Phó Diên Nhan Khả kéo một đồng nghiệp vào phòng trà, cô gái đó khẽ đẩy kính giọng điệu dịu dàng, nói: "Tôi cũng không rõ lắm, lúc đó tôi vẫn đang xem điều tra nhu cầu thì sếp đi tới mà cô ấy đã bò lên bàn rồi, ghế lăn vốn đã lùi về sau nếu sếp không qua kịp chắc cô ấy ngã xuống đất mất, may có sếp đỡ."

Nhan Khả nghe kể mặt lạnh lùng khoanh tay nhìn ra ngoài.

Thấy Ôn Nam Tịch đang bưng ly nước đường đỏ uống, ngón tay khẽ gõ lên bàn phím, mái tóc cô buông thả, rất tuỳ ý, nhưng trông không hề khó chịu.

Ly nước đường đỏ ấm nóng Ôn Nam Tịch thoải mái hơn rất nhiều, uống xong nửa ly cô bật trạng thái làm việc, điều tra nhu cầu đã đi đến hồi kết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!