Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Đêm khuya.
Ôn Nam Tịch vừa tắt máy tính, Chu Nhược Vi liền gửi cho cô một tin nhắn WeChat.
Chu Nhược Vi: [Anh về rồi em yêu, anh không sao, Thư Thư nói cuối tuần chúng ta gặp nhau phải không?]
Ôn Nam Tịch thả lỏng người, dựa vào ghế sô pha trả lời.
Ôn Nam Tịch: [Đúng vậy.]
Ôn Nam Tịch: [Cậu không sao thì tốt rồi]
Chu Nhược Vi: [Chị đây thật sự rất tỉnh táo.]
Ôn Nam Tịch thấy thế thì mỉm cười đặt điện thoại xuống, yêu cầu máy tắt nhạc, lúc này trong phòng lập tức chìm trong im lặng, giọng hát của Hồng Trác Lê giống như đột nhiên bị rút hết ra ngay cả nỗi buồn cũng tiêu tan. Nhưng cảm giác tĩnh lặng cũng xâm chiếm, Ôn Nam Tịch nằm trên thảm một lúc rồi đứng dậy, chải tóc đi vào phòng tắm.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Nam Tịch bị đồng hồ báo thức đánh thức mơ màng mà ngồi dậy, cầm chiếc điện thoại di động trên bàn đầu giường lên, trên màn hình chiếc avatar màu đen gửi tin nhắn tới.
Diên: Tôi đợi em ở tầng dưới.
Diên: Hôm nay chúng ta đi khảo sát thị trường.
Ôn Nam Tịch dừng một chút, trả lời: Được.
Sau đó cô đi tắm rửa, tắm rửa xong buộc tóc lại, thay áo sơ mi và quần tối màu, mấy cuốn sổ ghi chép những thông tin cần thiết vào túi đựng máy tính cùng một chiếc túi nhỏ đi xuống lầu. Buổi sáng có rất nhiều người đi làm, Ôn Nam Tịch đi thang máy cùng mấy người ra khỏi khu tập thể. Ánh nắng xuyên qua chỗ này chiếu lên người cô càng làm nổi bật khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Phó Diên một tay cầm vô lăng nhìn cô đi tới.
Ôn Nam Tịch đến gần, bắt gặp ánh mắt từ trước tới giờ vẫn luôn lạnh lùng của anh, cúi người nói: "Chào buổi sáng."
Phó Diên lười biếng nói: "Chào buổi sáng."
"Lên xe đi."
Ôn Nam Tịch mở cửa ghế sau ngồi vào, Trần Phi dựa vào lưng ghế, quay đầu lại ngái ngủ nói: "Chào buổi sáng, Chị Ôn."
Ôn Nam Tịch mỉm cười nói: "Chào buổi sáng."
Sau khi cô ngồi vào ổn định, Trần Phi lấy một bình sữa từ bảng điều khiển trung tâm đưa cho Ôn Nam Tịch, cô dừng lại nhận lấy nói cảm ơn, sữa rất ấm.
Chiếc xe màu đen khởi động, lái về phía trước rồi dừng lại trước một quán ăn sáng, bà chủ quán gói bánh bao chạy về phía trước đưa cho Phó Diên.
Phó Diên nhận lấy, chuyền ngược lại đưa cho Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch thấy chỉ mua một phần, hơi do dự, "Còn hai người thì sao?"
Trần Phi quay người cười nói: "Bọn em ăn rồi, cái này cho chị."
Ôn Nam Tịch ngừng lại nhìn túi tiểu long bao, thấy trên mu bàn tay Phó Diên nổi rõ đường gân xanh tay áo xắn lên lộ ra một đoạn cổ tay, Ôn Nam Tịch không do dự nữa đưa tay cầm lấy túi tiểu long bao. Phó Diên đưa xong thì thu tay lại, khởi động xe lái về phía đường lớn, Ôn Nam Tịch cầm trong tay tiểu long bao bên trong còn có đũa đi kèm.
Cô nhấp một ngụm sữa đậy nắp lại rồi cầm đũa, cúi đầu ăn món bánh bao hấp.
Xe chạy lặng lẽ, âm thanh duy nhất là tiếng cô đang ăn sột soạt, cô nhai rất khẽ, thỉnh thoảng khi ăn má lại phồng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!