Chương 25: (Vô Đề)

Editor: Gió

Beta: Bảo Trân

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, mọi người đều đang nhìn họ. Chú lợn hồng trên màn hình không nhảy nhót tức giận mà đứng đó giống như đang đánh giá Ôn Nam Tịch qua màn hình lạnh lẽo. Ngay cả nụ cười trên mặt chú ta cũng không còn nữa.

Ôn Nam Tịch thu ánh mắt lại, đứng lên. Phó Diên nhìn cô một giây, xoay người đi về phía cửa thoát hiểm, gương mặt vô cùng anh tuấn nhưng biểu cảm lại rất lạnh lùng.

Ôn Nam Tịch đứng tại chỗ, do dự vài giây, đưa máy tính xách tay cho thực tập sinh của Dịch Phong nhờ cậu ta giữ hộ. Sau đó cô rời khỏi vị trí, hơi ngây ra rồi đi về phía cửa thoát hiểm.

"Nam Tịch." Dịch Phong gọi cô lại.

Sự dịu dàng hiếm có, bước chân Ôn Nam Tịch khựng lại, Phó Diên đang nắm tay nắm cửa ở phía trước rũ mắt xuống, dừng lại vài giây sau đó mở cửa đi ra.

Ôn Nam Tịch quay người lại nhìn Dịch Phong, cười cười, "Đàn anh, hôm nay không giúp được anh, thật sự xin lỗi."

Dịch Phong yên lặng nhìn cô, "Không sao cả."

Ôn Nam Tịch gật đầu. sau đó xoay người đi ra, cửa được khép hờ, cô đến bên cửa. cánh tay đưa ra khựng lại vài giây. Cô ngẩng mắt lên, lạnh lùng đẩy mở cửa, hành lang thoát hiểm có hơi tối, bởi không có cửa sổ nên lập tức nhìn thấy Phó Diên.

Anh đút tay vào túi quần, dựa vào tường, cổ áo sơ mi được mở lộ ra chiếc áo thun màu trắng bên trong.

Ánh mắt nhàn nhạt, đôi mắt ấy mang theo sự lạnh lùng, Ôn Nam Tịch dừng chân lại, Phó Diên nhìn cô một lát, "Qua đây một chút."

Lời vừa nói ra, bầu không khí như bị đè nén thêm vài phần.

Hành lang thoát hiểm này trở nên hẹp vô cùng.

Ôn Nam Tịch mím môi, ngẩng đầu nhìn ô cửa nhỏ trên trần, men theo chút ánh sáng ấy mà đi lại gần anh hơn một chút.

Đứng trước mặt anh vài bước, nhìn vào mắt anh.

Cô mở miệng, "Anh muốn nói gì?"

Phó Diên không trả lời, cúi đầu lấy thuốc từ trong túi quần ra ngậm lấy rồi cầm bật lửa khẽ quẹt, ngọn lửa bùng lên.

Ôn Nam Tịch nhìn đầu thuốc lá của anh. Khói thuốc bay trước mặt, hình ảnh thiếu niên mười tám đôi mươi như đang xuất hiện trước mặt cô.

Phó Diên cầm lấy điếu thuốc nhướng mắt nhìn cô, "Năm nay Trần Phi mười chín tuổi, là thiên tài."

Ôn Nam Tịch cũng đoán được Trần Phi khá nhỏ tuổi, nhưng không ngờ lại nhỏ tuổi đến vậy.

"Cậu ấy rất muốn em đến công ty giúp đỡ, đã phỏng vấn không dưới hai mươi người rồi, sau khi gặp được em thì cậu ấy không ưng ai cả."

Ôn Nam Tịch không trả lời.

Ngọn thuốc vẫn đang cháy khẽ bay tới bên mắt, giờ đây cô lạnh nhạt hơn nhiều so với năm xưa, giống như nữ thần không với tới được, nụ cười khi ấy cũng đã biến mất.

Giọng Phó Diên chậm lại, "Nể mặt…"

Anh khẽ dừng lại, "Bạn học cũ, đến giúp nhé?"

"Trường số một và số hai cũng tính là bạn học cũ nhỉ, Ôn Nam Tịch." Anh đứng thẳng lên rũ mi giống như đang từ trên cao nhìn xuống, anh rất cao, khi đứng như vậy thì bóng người phủ xuống có chút áp bức, Ôn Nam Tịch lùi lại một bước, theo phản xạ nhìn vào mắt anh, anh đang ngậm thuốc, dường như bộ dáng thiếu niên lại xuất hiện.

Cô khẽ dừng lại, "Được, tôi sẽ suy nghĩ thêm, tuy nhiên…"

"Sao vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!