Ôn Du đang đợi cô ở phòng khách, thấy cô đi vào liền đứng dậy hỏi: "Sao muộn thế?"
Cửa phòng ngủ chính đóng lại, có lẽ Ôn Hữu Đào đã ngủ rồi, Ôn Nam Tịch thay giày, nhỏ giọng nói với Ôn Du: "Con và Nguyên Thư đi dạo ở ngõ Nam An."
"Nam An có gì mà đi dạo sao?" Ôn Du không chút nghi ngờ, rót cho cô một cốc nước, Ôn Nam Tịch uống xong liền đi lấy quần áo đi tắm, quần áo và tóc đều có mùi thịt nướng BBQ, còn có mùi hoa quế trên con đường rợp bóng cây, Ôn Nam Tịch tắm xong, cô xem lại bài tập trước khi đi ngủ.
–
–
Ngày hôm sau đi học.
Lớp học ồn ào, đối với học sinh cuối cấp, kỳ nghỉ ba ngày không bõ bèn gì. Hơn nữa, khi đi học trở lại, phải đối mặt với kết quả thi tháng trước.
Ôn Nam Tịch treo cặp sách lên, trên bàn có rất nhiều sách, có chút bừa bộn... ngôn tình tổng tài
Nhan Khả cũng vừa mới ngồi xuống, trông có vẻ buồn ngủ, bạn cùng bàn Chu Na Na hỏi cô ta: "Tối qua cậu ngủ không ngon à? Chẳng phải cậu đến học lớp tăng cường ở trường số 1 sao?"
Nhan Khả uống sữa, trả lời Chu Na Na: "Ừ, nhưng tối qua tớ bồn chồn không yên, ngủ không ngon, tỉnh giấc mấy lần."
"Tại sao?" Chu Na Na tò mò hỏi.
Nhan Khả không nói gì, chỉ uống sữa, nghĩ đến chuyến xe buýt đến trạm Nam An tối qua, Phó Diên xuống xe từ cửa sau mà không nói một lời, muộn thế này cậu còn làm gì ở đó? Hay lại đến quán Internet? Cô ta đã gửi tin nhắn cho cậu nhưng cậu không trả lời, mặc dù chẳng có gì nhưng cô ta cũng không biết tại sao mình lại bồn chồn.
Chỉ là thấy khó chịu thôi.
Liếc qua, cô ta nhìn thấy mái tóc đuôi ngựa hơi xoăn của Ôn Nam Tịch, khóe môi nhếch lên khinh thường. Nguyên Thư xách cặp đi vào, nhìn thấy vẻ mặt này của Nhan Khả, trừng mắt liếc cô ta một cái, sau đó ngồi xuống nói: "Mệt chết tớ rồi, chạy cả trăm mét mới kịp tới đây."
Ôn Nam Tịch đổ đầy nước cho cô, mở nắp ra: "Tối qua mấy giờ cậu đi ngủ?"
"Sau khi về đến nhà tớ đi tắn, vừa học thuộc bài rồi ngủ luôn. Có lẽ hôm qua quá mệt mỏi, sáng nay đồng hồ báo thức reo mà tớ còn chưa tỉnh. Bà nội thì tưởng tớ được nghỉ đến bảy ngày nên cũng sáng sớm cũng không gọi tớ dậy." Nguyên Thư uống một ngụm nước, Ôn Nam Tịch mỉm cười, "Có thể bà nội nghĩ cậu đang tiếp tục ngủ nướng."
Nguyên Thư cười nói: "Không hẳn. Bình thường tớ cũng không cần bà gọi, nhưng khi tớ đến trường, bà nhất định sẽ cùng tớ dậy sớm."
Ôn Nam Tịch mỉm cười.
Bà của Nguyên Thư thực sự rất tốt.
Cô nghĩ đến bà nội mình, người có đức tính giống Ôn Hữu Đào, cảm thấy Ôn Du thật bất hạnh khi bị ép ở đây, Ôn Du đã thích Ôn Hữu Đào nhiều năm, sau khi cưới ông, bà mới biết được chuyện ông có một mối tình đầu khó quên. Sau này khi bà có cô, tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn muốn sinh ra cô, xem có thể trói buộc được Ôn Hữu Đào hay không.
Nhưng đáng tiếc, Ôn Du đã không thành công.
Sau giờ đọc buổi sáng.
Mọi người bắt đầu bàn tán về kết quả kỳ thi hàng tháng, có học sinh đến phòng giáo viên xem.
Nguyên Thư cũng đi, rồi cô ấy nhanh chóng quay lại, ngồi xuống chỗ của mình, Ôn Nam Tịch nhìn cô, Nguyên Thư thò đầu vào nói: "Tớ vừa nghe nói, hình như Nhan Khả làm bài thi rất tốt…"
Ôn Nam Tịch mím môi chờ đợi.
Nguyên Thư liếc nhìn Nhan Khả, người đang nói chuyện với nụ cười rạng rỡ ở đằng kia, nói: "Không phải vì ghi chú của Phó Diên sao, nếu không có cậu ấy, làm sao cô ta có thể làm được bài thi tốt như vậy?"
Ôn Nam Tịch không trả lời.
Cô ngồi thẳng dậy và lật qua cuốn sách.
Tiết học đầu tiên, Trương Vũ Xuyên đi vào lớp, tay cầm phiếu điểm, bước lên bục, lau sạch chữ viết còn sót lại trên bảng vào buổi sáng, sau đó vỗ vỗ tay, chống lên bục nói: "Kỳ thi lần này, thứ hạng của hai trường được tách ra, mỗi trường đều có kết quả riêng."
"Kết quả lần này của chúng ta không bằng bên kia, nhưng cũng không đến nỗi tệ, ít nhất còn có Nhan Khả thi tốt, tổng điểm lần này đứng nhất toàn trường."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!