Chương 9: (Vô Đề)

Khánh Châu giáp ranh với Nam Tấn.

Hàn Tiêu kinh ngạc trước sự tự tin của ta,

"Thực sự có, ngươi có nhớ Lư Chí Hiểu không?"

Ta biết, người thi chín năm ba lần khoa cử mới đỗ đạt.

Đáng tin không? Ta hỏi.

"Đáng tin. Người này có chí lớn, nhưng khổ nỗi không có người nhìn ra, có thể dùng cho chúng ta." Hàn Tiêu trầm giọng nói.

Ta gật đầu, dặn hắn cách làm.

Nhớ kỹ rồi. Hàn Tiêu nói xong thì dừng lại, ánh mắt nhìn về phía xa, khẽ nói nhanh một câu,

"Thánh thượng đến rồi."

Chúng ta vội vàng đứng dậy hành lễ.

Thánh thượng mặc long bào màu đen, chắp tay đứng trước mặt chúng ta, giọng nói nhàn nhạt,

"Nói gì vậy, lại cãi nhau rồi à?"

Hàn Tiêu ngẩn ra.

"Thánh thượng biết chúng ta không hòa thuận." Ta cười đáp,

"Hắn đến tìm vi thần đòi tiền. Năm đó trước khi vi thần vào cung có vay của hắn hai trăm lượng, hắn đang tính lãi với thần."

Xin chào.

Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Hàn Tiêu trừng mắt nhìn ta một cái, lẩm bẩm:

"Ai bảo ngươi không chủ động trả."

Ta liếc hắn một cái.

Thánh thượng im lặng nhìn chúng ta cãi nhau, ánh mắt lại chuyển sang nơi khác, thần sắc khó hiểu, cũng không có hứng thú.

Hàn Tiêu và ta nhìn nhau, vội vàng cúi đầu hành lễ, Vi thần cáo lui.

Ừm. Thánh thượng gật đầu.

Đợi Hàn Tiêu đi rồi, ta cúi đầu đi theo sau lưng Thánh thượng, suốt quãng đường chúng ta không nói chuyện, mãi đến khi vào thư phòng, ngài mới quay đầu nhìn ta.

"Ninh Yến, ngươi thấy Tri phủ Khánh Châu Tưởng Đạo Chương thế nào?"

Người mà ta vừa bàn bạc với Hàn Tiêu chính là người này.

"Có tài, nhưng không giỏi dụng binh bố phòng."

Đây là ý kiến thật lòng của ta.

Thánh thượng khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Chuyện này chúng ta không nhắc đến nữa, sau đó mỗi ngày ta đều cùng ngài phê duyệt tấu chương, Hoàng hậu thỉnh thoảng sẽ đến đưa điểm tâm, cũng mang cho ta một ít.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!