**18**
Ta gặp Hàn Tiêu ở Tây Uyển.
Lúc này đang đứng trong hoa viên của Tây Uyển, xung quanh hoa nở rực rỡ tràn đầy sức sống.
Không biết từ khi nào hắn đã nuôi râu, da rám nắng hơn rất nhiều, sớm đã không còn vẻ non nớt, toàn thân toát ra khí thế sát phạt.
「Hàn tướng quân, biệt lai vô dạng!」 Ta cười nói.
「Mạt tướng Hàn Tiêu, bái kiến Ninh đại nhân!」 Hắn ôm quyền thi lễ với ta.
Ta cười liếc hắn một cái.
Hắn cũng cười theo.
「Bộ râu này của ngươi xấu thật.」
「Nàng xinh đẹp là được rồi.」 Hắn tiến lại gần nhìn ta đánh giá, 「Cũng không có già đi, thật kỳ lạ.」
Ta hừ hắn một tiếng.
「Ta mới hai mươi tuổi, ta già cái gì, đang tuổi xuân thì!」
Ta khoanh tay đi về phía trước, hắn vội vàng đi theo sau, lại nghiêng đầu cười hì hì nhìn ta, 「Đúng, đúng, xinh đẹp!」
「Ngươi mới xấu, cả khuôn mặt chỉ có răng là trắng.」 Ta nói.
Hắn vừa nghe, răng càng nhe ra, 「Vậy nàng nhìn nhiều chỗ đẹp của ta vào.」
Ta đá hắn một cái, hắn ôm m.ô.n. g cười.
「Nam Tấn hai năm nay quy củ hơn rất nhiều, công lao của ngươi không nhỏ.」 Ta khẽ cười, 「Tiên đế lúc còn sống thường khen ngợi ngươi, nói lúc nhỏ không nhìn ra ngươi có bản lĩnh này.」
Hàn Tiêu đắc ý vênh váo.
「Bị ta đánh cho sợ rồi. Cả đời này của ta ngoại trừ không đánh lại nàng, thiên hạ còn ai là đối thủ của ta?」
Ta cười hắn một hồi, vẫn khen ngợi hắn vài câu, hắn càng đắc ý.
「Nàng càng lợi hại hơn, dưới sự cai trị của nàng, Sở quốc ngày càng tốt hơn, ta đi một đường về, nghe thấy đều là bách tính khen ngợi nàng.」 Hắn nhìn ta với vẻ mặt sùng bái,
「Nàng không biết đâu, rất nhiều bách tính xây sinh từ cho nàng, ngày ngày thắp hương cầu nguyện, chúc nàng vạn phúc an khang.」
Ta cũng đắc ý nhướng mày, 「Đó là đương nhiên, ta là Ninh Yến, không phải người khác.」
Hắn không ngừng nói đúng đúng.
「May mắn lúc đó ta đến chùa Pháp Hoa tìm nàng, để nàng mượn tiền, nếu không ta bây giờ không biết đang xin cơm ở đâu rồi.」
Lúc ta bị ruồng bỏ, ở chùa Pháp Hoa ba ngày, chỉ có một mình Hàn Tiêu đến tìm ta.
「Ninh Yến.」 Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn ta chăm chú, 「Sau này ta có thể viết thư cho nàng không?」
Ta cười gật đầu.
Hắn đi vài vòng lại dừng lại, 「Ta có thể gửi rượu về cho nàng không? Rượu Thiêu Đao Tử ở Khánh Châu đặc biệt ngon, ta đã sớm muốn gửi cho nàng rồi.」
「Ngày nào cũng gửi cho ta cũng được.」
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!