Chương 10: (Vô Đề)

Sở quốc quả thực trăm mối ngổn ngang, vì chiến tranh liên miên, thiên tai và cống nạp hàng năm cho hai nước, quốc khố đã sớm trống rỗng.

Thánh thượng.

Ta bưng tấu chương ngồi trước mặt ngài,

"Khi vi thần đến Bắc Tề, hoa quả, vải vóc và d.a. o của họ đều rất khan hiếm."

Ngài nhướng mày.

"Thần muốn cho người ngầm đi theo con đường thương mại. Lại tuyển mộ một nhóm thư sinh đến Bắc Tề sinh sống, họ đến đó cưới vợ sinh con, mở trường tư thục dạy học, ảnh hưởng của họ nhất định sẽ vượt qua tưởng tượng của ngài."

Trong mắt Thánh thượng lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Nhưng, d.a. o có vấn đề gì sao?"

"Dao kiếm là chúng ta làm, làm thế nào là do chúng ta quyết định." Ta nói,

"Còn người kiểm tra của đối phương, chỉ cần là người, nhất định có thể mua chuộc."

Lấy danh nghĩa cá nhân để làm, sau này bị tra ra, quân chủ Bắc Tề cũng không trách được chúng ta.

Như vậy, chúng ta vừa có thể làm đầy quốc khố, vừa có thể ngấm ngầm gây ảnh hưởng lên Bắc Tề.

Cách này thỏa đáng. Ngài nói.

Ta bắt tay vào chọn mười thương nhân, năm mươi thư sinh trẻ tuổi tự nguyện đến Bắc Tề, chăm sóc tốt cho gia đình họ, khiến họ không còn lo lắng về sau.

Họ đến Bắc Tề.

Một quý sau, quốc khố nhận được khoản tiền đầu tiên, ta vốn tưởng chỉ hơn mười vạn lượng, nhưng khi sổ sách đưa lên, ta và Thánh thượng đều kinh ngạc.

Trọn vẹn năm mươi vạn lượng.

Trong thời thịnh thế, năm mươi vạn lượng đối với một quốc gia mà nói, không đáng nhắc đến.

Nhưng bây giờ...

Thánh thượng vui mừng khôn xiết, lập tức dùng số tiền này để cấp lương cho quân đội.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Sau đó ngài lại buông tay, chuyện lớn nhỏ đều do ta làm.

Năm thứ hai, quốc khố đã có năm triệu lượng, có tiền rồi, tiếng cãi vã trên triều đình cũng ít đi, ai nấy đều hớn hở.

Sở quốc giống như cây khô mọc cành mới, phồn vinh hướng lên, phát triển mạnh mẽ.

Ai nấy đều khen ngợi Thánh thượng là minh quân.

Ta đứng sau rèm nghe tiếng các đại thần nói chuyện, cũng không nhịn được mà đồng tình, Thánh thượng quả thực là minh quân!

Thánh thượng.

Bỗng có người bước lên, cách một tấm rèm, ta không nhìn rõ tướng mạo của người đó, hắn lớn tiếng nói,

"Vi thần cho rằng, Thánh thượng luôn giữ Ninh chưởng sự bên cạnh, thực sự không thỏa đáng."

Cả triều đình im lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!