Chương 50: Anh chàng shipper

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch tìm được một lối vào hẻo lánh bèn đi vào hầm đậu xe. Hắn đi một vòng ở tầng 1, phát hiện trong hầm xe có chín chín tám mươi mốt cây cột đá, chín là số lớn nhất, tất cả các cột đá được sắp xếp có chủ ý, dường như không phải tùy tiện sắp đặt như vậy.

Cột đá kia e rằng chính là trụ trấn long, để trấn thứ gì bên dưới.

Giang Thiếu Bạch híp mắt, kiểm tra trụ trấn long một chút, phía trên trụ này hẳn là được khắc trận pháp, phụ trợ trấn áp.

Trận pháp trên trụ trấn long cần phải được khắc trên nhiều mảnh gạch men nhỏ có linh khí dán sát lại, tay nghề phải tinh xảo, cũng rất hao phí người và của. Thế nhưng thời gian trôi qua, gạch men sứ trên trụ trấn long đã bị bong tróc không ít.

Nhưng chuyện này cũng không kỳ quái, trấn áp liên tục hơn hai mươi năm, hiệu quả cơ bản đã không còn.

Giang Thiếu Bạch chuyển động tròng mắt, hắn nhớ lại một chuyện, bãi đậu xe này đã bị phong tỏa nhiều năm, vốn không còn tiếng tăm nữa, mà sở dĩ lọt vào tầm ngắm của streamer kia là vì dạo gần đây, khu vực gần bãi đậu xe thường xảy ra tai nạn xe cộ.

Phong ấn bắt đầu buông lỏng, thứ bên dưới tựa hồ đang rục rịch, nếu tình hình này tiếp tục kéo dài thì sẽ ngày càng tệ.

"Ai đó?" Một giọng chất vấn truyền đến.

Giang Thiếu Bạch cầm đèn pin chiếu đến chỗ phát ra giọng nói, trông thấy một người đàn ông mặc Đạo bào, bên cạnh ông còn có một tiểu Đạo sĩ. Hắn bỗng nhớ ra, nhà họ Diệp đã phái Đạo sĩ đến đây, hình như là một đại sư khá nổi tiếng.

"Là đại sư à, tôi tới đưa cơm."

Lâm Bằng nhìn Giang Thiếu Bạch, giễu cợt nói: "Tới nơi này giao cơm?"

Giang Thiếu Bạch xòe tay, bất đắc dĩ nói: "Hiện giờ tranh đơn hàng rất gay gắt, lúc giành đơn hàng không nhìn rõ địa chỉ, không chú ý một chút liền giật trúng đơn hàng khó giải quyết này."

"Nếu đã biết nơi này không ổn thì không nên đến đưa hàng."

Giang Thiếu Bạch cười cười: "Khó làm được, nếu bị đánh giá kém thì tôi phải làm không công hai ngày."

Không đợi Lâm Bằng nói tiếp, Giang Thiếu Bạch đã thở ngắn than dài: "Bên ngoài nhiều thành phần trí thức đứng nói chuyện không đau thắt lưng, nghe nói làm shipper một tháng hai vạn liền nói không bằng từ chức đi làm shipper mà không biết chúng tôi toàn đi trong mưa gió, nắng mưa gì cũng không thể nghỉ, bị đánh giá kém là phải làm không công vài ngày, đơn hàng thì đa dạng, lên tháp Vân Hải Minh Châu 88 tầng cũng có, xuống nhà tang lễ trong bệnh viện cũng có, không chỗ nào không thể đi.

Tôi ấy à, chính là một người có đạo đức nghề nghiệp."

Lâm Bằng đen mặt, nghe Giang Thiếu Bạch nói một tràng, y hơi giễu cợt nói: "Mấy người đúng là không dễ dàng."

"Ai nói không phải chứ!"

Giang Thiếu Bạch tắt đèn pin, sau đó nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

"Cậu đi đâu đó?" Lâm Bằng khẽ quát một tiếng nhưng không đuổi theo, y quay qua nói: "Sư phụ, người nọ rất kỳ quái!"

Mặc quần áo shipper, mang khẩu trang và kính râm, ăn mặc kiểu này thật kỳ quái, nhìn thế nào cũng thấy giống một đặc vụ.

Lâm Tri Nguyên gật gật đầu: "Đúng là hơi kỳ quái, có thể là người cùng nghề với chúng ta."

Lâm Bằng khó tin: "Không thể nào."

Thiên sư mặc đồ shipper? Thật không lịch sự, có lẽ một thiên sư không chính thức. Nghề của bọn họ, nếu chỉ là gà mờ thì khi gặp vấn đề sẽ không giải quyết được, có khi còn khiến sự tình xấu hơn.

"Chỉ cần hắn không cản trở thì đừng để ý đến hắn." Lâm Tri Nguyên nói.

"Sư phụ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Âm khí quá nặng."

Lâm Tri Nguyên cau mày: "Có lẽ nơi này đang phong ấn thứ gì đó, sợ rằng không phải thứ dễ đối phó, có điều nhiệm vụ của chúng ta là mang người ra ngoài, còn thứ dưới này thì chúng ta không cần giải quyết."

Lâm Bằng vô cùng tò mò hỏi: "Sư phụ, rất khó giải quyết sao?"

Ông gật đầu đáp: "Đúng vậy, rất khó." Không cẩn thận chỉ sợ sẽ lật thuyền trong mương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!