Chương 499: Pháp tắc sinh linh

Edit: OnlyU

Sau khi chọn lựa kỹ càng, Giang Thiếu Bạch mua một trạch viện ở một góc vắng vẻ trong thành, bắt đầu cư ngụ tại Thập Phương Thành.

Lần trước bọn họ ở lại đây không lâu, còn lần này quyết định cư trú lâu dài.

"Sau này chúng ta sẽ ở đây sao?" Ngao Dạ dạo một vòng trong trạch viện rồi hỏi.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: "Đúng vậy."

Y thở dài: "Ta thích nhà ở Tửu Thành hơn."

Giang Thiếu Bạch: "…" Căn nhà giống như cái bình rượu đó hả?

Ngao Dạ lắc lắc đầu, soi mói nói: "Nhà ở Thập Phương Thành không được, chẳng có gì đặc sắc, không biết ai xây dựng căn nhà này. Nếu ta gặp được hắn, chắc chắn phải chỉ điểm hắn mới được."

Lạc Kỳ đành phải lên tiếng: "Thập Phương Thành thường có cơn lốc linh khí, nhà cửa phải chú ý kiên cố, không giống Tửu Thành. Mau tranh thủ thời gian thu xếp nhà cửa đi."

Ngao Dạ bất đắc dĩ nói: "Được rồi."

Giang Thiếu Bạch dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, hắn thấy hơi buồn ngủ bèn nằm lên giường ngủ một lúc. Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn lại nhìn thấy vực thẳm đầy cột đá kia, cảnh tượng trong mộng đầy vẻ quỷ dị tiêu điều.

Giang Thiếu Bạch mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là Diệp Đình Vân đang ngồi cạnh giường nhìn hắn chằm chằm.

"Ngươi không sao chứ? Lúc nãy ngươi ngủ, nhưng nét mặt không tốt lắm."

Hắn lắc đầu nói: "Không có việc gì, chỉ là một giấc mộng thôi, trong mơ có rất nhiều người nhao nhao cực kỳ ồn ào."

"Ta vừa ra ngoài hỏi thăm, ngày ngũ long kéo quan tài xuất hiện, rất nhiều tu sĩ đuổi theo cốt long tiến vào Thập Phương Thiên Vực, kết quả không ai trở ra, phỏng chừng không về được."

Giang Thiếu Bạch cau mày: "Bảo vật động nhân tâm."

Cậu gật đầu: "Ừ, nhưng cũng có khả năng là họ bị mê hoặc."

"Mê hoặc?"

Diệp Đình Vân đáp: "Ta luôn cảm thấy thứ trong quan tài có thể mê hoặc nhân tâm, nếu không động tâm thì tốt, còn nếu động tâm rất dễ bị đối phương nhân cơ hội tấn công."

Cậu hít sâu một hơi, lúc ở Ma tộc, Già Lâu La phản ứng không bình thường, giống như bị mộng ma vậy.

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ngươi nói có khả năng."

Tuy nói ai cũng muốn có được bảo vật, nhưng định lực của Tiên Hoàng không tệ như vậy. Mỗi một tu sĩ đều phải tu luyện khó khăn, lên đến được cảnh giới Tiên Hoàng không dễ, đa số rất quý trọng sinh mạng, dưới tình huống bình thường, không ai lại kích động đến thế.

***

Giang Thiếu Bạch ở trong thành chưa được mấy ngày thì một hôm, lúc hắn đang nghỉ trưa chợt nghe tiếng kinh hô liên tiếp bên ngoài truyền đến. Hắn phóng linh hồn lực hướng lên trời, nhìn thấy mấy bộ cốt long đang bay vòng vòng trên Thập Phương Thành.

"Chuyện này là sao?" Diệp Đình Vân kinh ngạc không thôi

"Chúng nhắm vào ta." Giang Thiếu Bạch đáp.

Ngũ long kéo quan tài xuất hiện ngay sau khi hắn dẫn phát thủy triều ma khí tại Ma tộc, hiện tại hắn vừa đến Thập Phương Thành, chúng lại xuất hiện lần nữa, nếu nói chỉ là trùng hợp thì cũng quá khéo rồi.

"Bây giờ phải làm sao?"

Giang Thiếu Bạch: "Cứ đợi thôi." Hắn vừa đến đối phương đã chào đón bằng trận đại chiến, đúng là rất nể mặt hắn.

***

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!