Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch về ký túc xá nghỉ ngơi một lúc, sau đó cùng mấy cậu bạn trong phòng đi đến lớp học.
Diệp Đình Vân đi vào phòng học, trực tiếp ngồi xuống cạnh Giang Thiếu Bạch khiến nhóm Bách Quang Vũ hết cả hồn.
Lần trước Diệp Đình Vân đi trễ, lúc vào lớp thì trong phòng đã gần hết chỗ ngồi rồi, vừa khéo bên cạnh Giang Thiếu Bạch có chỗ trống nên cậu mới ngồi cạnh hắn. Nhưng lần này Diệp Đình Vân đến sớm, trong phòng học vẫn còn rất nhiều chỗ trống.
Giang Thiếu Bạch chớp mắt, ngạc nhiên nhìn người bên cạnh, không rõ tại sao Diệp Đình Vân đột nhiên ngồi cạnh hắn.
"Có người từng gặp trong công viên trò chơi đến tìm cậu à?"
"Đúng vậy!" Có vẻ tin tức của Diệp Đình Vân rất nhanh nhạy, chẳng lẽ cậu ta có người giám sát hắn.
"Người nọ tìm cậu có chuyện gì không?" Diệp Đình Vân tùy tiện hỏi.
"À, anh ta nhặt được ví tiền của tôi nên đến đây trả lại cho tôi." Giang Thiếu Bạch đáp.
Diệp Đình Vân liếc hắn một cái: "Ví tiền của cậu? Trong đó không có bao nhiều tiền đi."
Giang Thiếu Bạch lúng túng gật gật đầu: "Đúng là không có bao nhiêu tiền, anh ấy đúng là người tốt, không đáng bao nhiêu mà đường xá xa xôi đến trả cho tôi."
Hắn thầm nghĩ bản thân trông nghèo lắm sao? Gần đây hắn kiếm được không ít đâu, tuy có lẽ Diệp Đình Vân không để vào mắt chút tiền đó.
Diệp Đình Vân nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch một lúc khiến hắn hơi chột dạ, sau đó cậu hỏi lại: "Thật sự là trả ví tiền?"
Giang Thiếu Bạch nghiêm túc nói: "Tôi lừa cậu làm gì chứ?"
Diệp Đình Vân cười khẽ một tiếng, vừa như vô tình, vừa như có hàm ý sâu xa nói: "Ai biết được?"
"Mà sao cậu biết chuyện này?" Giang Thiếu Bạch cũng vờ như lơ đãng hỏi.
Cậu nửa đùa nửa thật đáp: "Trong học viện có mấy người nghĩ tôi và cậu đang hẹn hò nên báo cáo tình hình cho tôi biết."
Giang Thiếu Bạch: "…" Nếu đúng là vậy thì phiền phức rồi! Cả học viện này đều là fan của Diệp Đình Vân, ai cũng có thể trở thành tai mắt của cậu.
Một mùi thơm thoang thoảng bỗng tỏa ra, Giang Thiếu Bạch ngửi một cái, nhịn không được nhíu mày.
Cuối cùng mùi hương trên người Diệp Đình Vân đã trở lại, nhưng hiện tại nhạt hơn trước một ít. Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ, mùi hương này từ trên hương Diệp Đình Vân tỏa ra, chờ đến khi mùi này trở nên nồng hơn, e là cậu sẽ biến thành cây như lần trước.
…
Sau giờ học, mọi người quay về ký túc xá, mấy cậu bạn cùng phòng lập tức vây quanh Giang Thiếu Bạch.
Hắn tức giận nhìn ba người trước mặt: "Mấy cậu muốn làm cái gì hả?"
"Lão tứ, cậu và Diệp Đình Vân thân thiết như vậy từ khi nào?"
Giang Thiếu Bạch phất tay nói: "Không thân lắm, chỉ quen biết bình thường thôi."
Bách Quang Vũ lắc đầu nói: "Không ngờ, thật không ngờ nha, tôi còn tưởng mấy bài post kia là vô căn cứ, nhìn thật cay mắt, kết quả cậu thật sự có quan hệ với Diệp Đình Vân."
Trước giờ những lần bọn họ nhắc đến Diệp Đình Vân ở ký túc xá, Giang Thiếu Bạch không ít lần nói cậu ta là một tiểu bạch kiểm, không biết Diệp Đình Vân có biết chuyện này không?
Giang Thiếu Bạch xua tay: "Mấy cậu đừng nói lung tung, chúng tôi là bạn bè bình thường thôi." Kiêm đối tượng kết hôn.
Hắn nói tiếp: "Có lẽ Diệp Đình Vân không muốn tìm bạn gái nên mới ngồi cạnh tôi, chỉ là một chỗ ngồi thôi mà, có gì ghê gớm đâu."
Bách Quang Vũ gật gật đầu: "Nói cũng phải."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!