[6]Tác giả: Tiểu Thất Tể Tử
Chuyển ngữ: Linh Lan
Tôi mệt đến thở hồng hộc,
"Làm phiền anh giúp tôi nhặt một chút với."
Anh ngẩng đầu nhìn tấm biển trong sân, nói:
"Chiếu theo quy định, cô không được phép chạm vào những thứ nguy hiểm đâu."
Thấy tôi không nhúc nhích, anh lại hỏi:
"Cô muốn lấy thứ đó làm gì?"
Đan dây hoa.
Giang Ngôn Châu nhìn qua khe hở, cũng ngồi xổm xuống,
"Vậy để tôi chơi với cô, chơi xong tôi phải mang len đi."
Thời gian nghỉ trưa của anh rất ngắn, tôi im lặng vươn tay ra cách hàng rào, cùng anh chơi một lúc.
Đến lúc anh phải đi, tôi mở miệng nói Cảm ơn.
Sau đó tôi còn gặp anh thêm vài lần nữa.
Anh rất bận rộn, không có thời gian để ý tôi. Mãi đến một ngày, anh lại đến chìa dây hoa ra,
"Ngại quá, gần đây tôi bận."
Sau đó nữa anh bắt đầu nói chuyện phiếm với tôi.
Cô ít nói quá nhỉ.
"Ừm, tôi không thể nói chuyện nhiều."
Vì sao?
"Tôi bị bệnh, đại khái là không nói được chuyện gì làm người ta vui vẻ, cũng không nên để cảm xúc tiêu cực của mình ảnh hưởng lên người ngoài."
Lúc ấy Giang Ngôn Chu chăm chú nhìn tôi, không nói gì.
Về sau anh còn thường xuyên đến thăm hơn nữa.
Đôi khi nhìn anh mệt mỏi quá, tôi thử học mấy câu chuyện cười kể cho anh nghe, lần nào ánh mắt Giang Ngôn Châu cũng nhìn tôi đầy dịu dàng chăm chú.
Anh hỏi:
"Đường Gia, nguyện vọng của cô là gì?"
"Hy vọng tất cả mọi người đều vui vẻ, tôi được trở về làm chính mình."
Tôi vội vàng mặc quần áo đầy đủ, chờ Giang Ngôn Châu khoác áo rồi nắm tay tôi xuống lầu.
Nơi này cứ cách vài bước là có một trạm gác, chỉ có anh mới đưa được tôi ra ngoài.
Trời dần tối, tuyết lớn bay lả tả làm mũ trên đầu tôi nhanh chóng biến thành màu trắng xóa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!