Chương 8: (Vô Đề)

20

"Có t.h.u.ố. c lá không?

"Giang Nhiên bỗng lên tiếng. Tài xế nói:"Xin lỗi Giang tổng, tôi không hút thuốc."

Anh không thích mùi thuốc lá, nên những người bên cạnh anh đều không hút. Tôi nghe thấy anh nói:

"Dừng xe ở lề đường đi, từ đây đến khách sạn gần, tôi đi bộ về.

"Xe chậm rãi dừng lại. Anh bước xuống xe, ngay cả áo khoác cũng không lấy. Bước vào một cửa hàng tiện lợi. Anh chưa từng mua thuốc lá, đứng trước quầy rất lâu, đến khi nhân viên hỏi mới tùy tiện chọn một hộp. Là Marlboro. Còn mua thêm một cái bật lửa. Anh ngồi trên ghế trước cửa hàng tiện lợi. Động tác hút thuốc có chút vụng về. Lần đầu tiên rít một hơi, anh bị sặc. Khi cúi người ho khan, tôi không nhịn được mà vỗ nhẹ lên lưng anh."Hút thuốc không tốt, đừng học theo.

"Anh không nhìn thấy, cũng không nghe thấy. Bên kia con hẻm tối tăm. Có mấy học sinh đứng đó. Đang đẩy một cô gái."Nếu mày quỳ xuống xin lỗi, bọn tao sẽ thả mày đi.

"Một cảnh tượng quen thuộc đến đáng sợ. Tôi đã từng trải qua. Gió thổi rất mạnh, Giang Nhiên đã thử bật lửa nhiều lần nhưng vẫn không thể châm điếu thuốc thứ hai. Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, ném bật lửa về phía kẻ đầu sỏ trong đám kia."Ai vậy?!

"Cậu học sinh quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông với gương mặt lạnh lùng. Âm thanh lập tức nhỏ lại, khí thế cũng tan biến. Giang Nhiên liếc qua một cái:"Cút.

"Đám người đó hoảng sợ bỏ chạy. Cô gái bị bắt nạt lau nước mắt, rụt rè bước tới, liên tục cúi đầu nói lời cảm ơn. Anh bảo cô bé về nhà sớm. Bản thân anh cũng chuẩn bị rời đi. Vừa đứng lên, cô bé đã nhanh miệng chúc rất nhiều câu tốt lành."Chúc anh trai sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc an khang!"

Có lẽ nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh, cô lại bổ sung một câu:

"Bách niên hảo hợp!"

Nhìn bóng dáng cô bé chạy xa, Giang Nhiên khẽ lẩm bẩm câu nói cuối cùng:

"Bách niên hảo hợp…"

Cơn gió lướt qua, cuốn đi tiếng cười tự giễu của người đàn ông.

"Sẽ không bao giờ có nữa.

"21. Sau khi về đến khách sạn, Giang Nhiên ngồi bên cạnh Giang Miên đang say ngủ một lúc, rồi mới quay về phòng mình. Tắm xong, anh ngồi một mình trên ban công. Một cuộc gọi từ nước ngoài đến, đối phương nói bằng tiếng Nhật. Những năm theo Giang Nhiên học cách kinh doanh, tôi cũng tự học không ít ngôn ngữ, vậy nên có thể hiểu họ đang nói gì."Chào ngài Giang, khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Hokkaido mà ngài đã đặt sẽ sẵn sàng đón khách vào ngày mai, ngài có cần chúng tôi sắp xếp dịch vụ đón sân bay không?"

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Giang Nhiên đã lười biếng tựa vào ghế, giọng nói trầm thấp: "Không cần, cảm ơn."

Đối phương vừa định nói lời cảm tạ rồi kết thúc cuộc gọi, anh lại lên tiếng:

"Đợi đã."

Anh vẫn ôn hòa, nhưng giọng điệu rõ ràng mang theo sự kiên định của một thương nhân dày dạn: "Làm phiền các vị giữ phòng đó lại cho tôi, tôi sẽ thanh toán toàn bộ chi phí trong khoảng thời gian này, gấp đôi."

Đối phương có vẻ không hiểu lắm hành động này, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của khách hàng: "Vâng, được ạ."

Sau khi cuộc gọi kết thúc một lúc lâu, tôi mới chậm rãi cử động ngón tay gần như cứng đờ của mình.

Người c.h.ế. t liệu có còn nhịp tim không?

Chắc chắn là không.

Nhưng không hiểu vì sao, tôi lại cảm thấy lồng n.g.ự. c mình như bị ai đó kéo căng, đau đến khó chịu.

Hôm ấy, khi đứng trước cửa phòng, Giang Nhiên hỏi tôi muốn đi đâu chơi. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến chính là Hokkaido. Nghe nói nơi đó có tuyết rơi đẹp đến nao lòng. Tôi vốn là người phương Nam, rất ít khi được thấy tuyết.

Lần duy nhất, là khi tôi cùng Giang Nhiên đến phương Bắc công tác, vừa xuống máy bay đã bị lạnh đến hắt xì liên tục.

Anh lập tức cởi áo khoác ngoài, bọc kín tôi trong đó.

"Thích tuyết sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!