Chương 6: (Vô Đề)

16Biết được toàn bộ sự thật, tôi cũng chẳng rõ trong lòng là cảm giác gì. Nhưng may mắn là từ đầu đến cuối, tôi vẫn luôn tin tưởng Giang Nhiên.

Thấy Giang Nhiên không có phản ứng gì, Ninh Oản bắt đầu sốt ruột.

"Chính là đêm đó, tôi vô tình làm đổ rượu lên anh. May mà anh không tính toán với tôi, nếu không thì…"

Cô ta e thẹn cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ: "Tôi vẫn luôn ghi nhớ ân tình của anh."

"Cô Ninh." Anh nhíu mày, không vui: "Nếu tôi nhớ không nhầm, thì quan hệ giữa tôi và cô… là nguyên cáo và bị cáo."

Tôi ngây người.

Bấy giờ mới nhớ ra, thực ra tin đồn vô căn cứ kia cũng không tồn tại được bao lâu, chẳng bao lâu sau đã bị xóa sạch khỏi mạng. Chỉ có đôi khi, fan của Ninh Oản sẽ lôi ra để bàn tán.

Bình luận chia thành hai phe rõ rệt.

Một bên mắng cô ta không biết xấu hổ, cứ cố chen chân vào gia đình người khác. Một bên lại đoán rằng có lẽ anh đã ly hôn từ lâu và đang qua lại với Ninh Oản.

Nhưng không ai biết, ngay từ đầu, anh đã rõ ràng mọi chuyện.

Dù sao thì, anh bận đến mức ngay cả thời gian ăn cơm cũng phải tranh thủ. Chuyện trên mạng anh không màng đến nửa điểm, nếu không thì đêm đó sao có thể không nhận ra Ninh Oản là nữ minh tinh nổi tiếng chứ?

Ninh Oản lộ vẻ ấm ức, khóe mắt long lanh lệ: "Vậy nên… anh giả vờ không biết tôi là để trách tôi sao?

"Sau sự việc đó, công việc của cô ta tụt dốc không phanh, bị chèn ép đủ đường. Mọi người đều nói cô ta đã đắc tội với nhân vật không nên đắc tội. Mà người đó, chỉ có thể là anh. Cô ta không hiểu được lý do, vì vậy hôm nay mới đặc biệt đến đây để tìm câu trả lời. Anh không bị nước mắt của cô ta lay động, trái lại còn có vài phần không kiên nhẫn:"Thứ nhất, cô Ninh, tôi thực sự không quen biết cô. Là cô nhắc tới chuyện đêm đó trước, tôi mới nhớ ra. Thứ hai, tôi không giả vờ không quen cô, cũng không trách cô. Tôi chỉ làm theo trình tự bình thường.

Chuyện này vô cớ mà có, đã ảnh hưởng đến công ty tôi, gia đình tôi, và cả bản thân tôi."

"Thứ ba…" Anh thoáng dừng lại. "Cô đối với tôi mà nói, thật sự không quan trọng đến thế."

Khuôn mặt cô ta tái nhợt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn không cam lòng:

"Tôi thích anh, muốn có một chút liên quan với anh, vậy cũng sai sao? Vì sao anh lại đối xử với tôi như thế?"

Anh ghét nhất kiểu người giả ngây giả ngô.

"Tôi không làm sai điều gì cả. Con người ai cũng phải trả giá cho lỗi lầm của mình.

"Dứt lời, anh xoay người rời đi, không quay đầu lại. Khi bóng dáng anh sắp khuất khỏi tầm mắt, Ninh Oản đột nhiên lớn tiếng hét lên phía sau lưng anh:"Anh yêu Ninh Kha đến vậy sao?!"

Bước chân anh thoáng dừng lại, nhưng vẫn không quay đầu mà tiếp tục đi vào thang máy.

Tôi nhìn người phụ nữ bên cạnh, thấy cô ta khóc đến không thành tiếng. Chẳng còn chút thương hại nào nữa. Bèn nhấc chân, đuổi theo bóng dáng anh.

17Tài xế đã đợi từ lâu.

Vừa lên xe, anh lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi.

Xe chạy vào khu phố sầm uất. Lượng người qua lại khá đông, tốc độ di chuyển chậm hơn.

Trên đường, có không ít học sinh vừa tan học về. Trước một quán ăn vặt ven đường, một cô gái đang háo hức chờ món ăn của mình.

Cậu thiếu niên đi cùng có vẻ không quen với môi trường này, khoanh tay đứng cách xa một chút.

"Cậu định dùng món này để đền đáp tôi sao?"

"Tôi đã giúp cậu học bài lâu như vậy đấy."

"Thật chẳng có lương tâm gì cả—

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!