11.
Giang Miên khóc đến mức lạc cả giọng.
Hai ngày đầu, bảo mẫu dùng quần áo của tôi quấn lấy con bé, trên đó vẫn còn vương lại mùi hương của tôi. Đứa trẻ đều rất thích như vậy. Nhưng lâu dần, cách đó không còn hiệu quả nữa, con bé cần tôi ở bên cạnh để dỗ dành.
Giang Nhiên tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo tinh tươm rồi mới dám đón con từ tay bảo mẫu. Vì không quen bế trẻ con, tư thế của anh không đúng, khiến Giang Miên càng khóc to hơn.
Anh vụng về vỗ nhẹ lưng con gái.
"Đừng khóc nữa.
"Sau đó, anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt con bé. Tôi lo lắng nhìn hai cha con họ. Một tiếng trôi qua, tiếng khóc vẫn chưa dứt. Giang Nhiên có phần bất lực. Chiếc áo sơ mi lúc nào cũng thẳng thớm giờ đã thấm đầy nước mắt của con gái. Bảo mẫu cũng không biết phải làm thế nào. Anh hỏi:"Trước đây mấy người dỗ con bé kiểu gì?"
Bảo mẫu đáp: "Trước đây, nếu tiểu thư khóc vào ban đêm, phu nhân sẽ tự dỗ dành, bảo chúng tôi đi nghỉ. Nhưng… hình như phu nhân đều đưa tiểu thư xuống tầng hầm mới dỗ được tiểu thư."
Giang Nhiên sững người.
Tôi nhìn con gái trong lòng anh bằng ánh mắt hoài niệm. Giang Miên không dễ dỗ dành, hễ khóc là không ngừng lại được. Trước đây, tôi sợ ảnh hưởng đến mọi người nên luôn bế con xuống tầng hầm cách âm tốt để đi dạo.
Anh bế con gái bằng một tay, bước vào thang máy đi xuống tầng hầm. Cửa thang máy vừa mở, bước chân anh khựng lại.
Tầng hầm này rất ít người lui tới, mà anh lại càng chưa từng đặt chân đến. Thế nên anh không biết rằng nơi này đã được tôi sắp xếp thành một không gian rất ấm áp.
Bức ảnh lớn nhất treo trên bức tường chính giữa là ảnh chụp gia đình ba người chúng tôi. Khi ấy, tôi vừa thoát khỏi nguy hiểm, sức khỏe mới hồi phục được vài ngày. Giang Nhiên ôm Giang Miên bé nhỏ, quỳ một chân bên giường bệnh.
Có lẽ là nhờ tay nghề của nhiếp ảnh gia, khoảnh khắc đó được ghi lại thật hoàn hảo.
Tôi nhìn con gái, còn anh thì nhìn tôi.
12
Tiếng khóc của Giang Miên nhỏ dần. Xem ra con bé rất thích nơi này.
Tầng hầm được chia thành ba khu vực. Bên trái là khu vui chơi dành cho con bé từ một đến mười tuổi. Có búp bê, cũng có cả robot biến hình.
Bên phải là góc xem phim hoạt hình, không gian đủ rộng để cả ba người ngồi xem cùng nhau. Tôi còn viết tên từng người lên ghế ngồi.
Chỗ của Giang Nhiên vẫn còn mới tinh.
Chính giữa đặt một chiếc sofa lớn vô cùng nổi bật. Sau này, khi con bé tập bò, chỗ đó hoàn toàn đủ rộng.
Vài hôm trước, tôi còn đọc truyện cho con nghe, sách vẫn chưa kịp xếp lại. Những mảnh ghép lego trên sàn là do tôi xếp thành một tòa lâu đài khi con bé đã ngủ. Bên cạnh còn có một cuốn album, gần như toàn bộ đều là ảnh của Giang Miên.
Từng bức ảnh đều được tôi cẩn thận ghi chú ngày tháng cùng sự kiện trong ngày hôm đó.
Khắp căn phòng tràn ngập hơi thở của tôi, như thể tôi vẫn còn ở đây.
Giang Nhiên đặt con gái lên sofa, nhẹ giọng hỏi: "Bé con muốn nghe truyện gì nào?"
Đứa nhỏ chưa nói được câu hoàn chỉnh, chỉ vung tay múa chân, miệng bi bô mấy tiếng "a a."
Anh cúi xuống nhặt từng cuốn truyện, chậm rãi lật giở. Ánh mắt tôi vô tình lướt qua một phong bì màu vàng sáng nằm dưới chồng sách, trong lòng bỗng chốc hoảng hốt, vội vàng lao đến định che lại. Nhưng khi tôi xuyên qua nó, Giang Nhiên cũng đã chú ý đến nó rồi.
Trên phong bì có ghi tám chữ: Bí mật mà Giang Nhiên không biết.
Là nét chữ của tôi.
Anh nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, im lặng không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!