Trước khi bị đưa trở về nhân gian, tôi vẫn nghe thấy giọng bà ấy văng vẳng bên tai.
"Con có năm năm để ở lại nơi này. Nhưng con chỉ có thể xuất hiện khi nỗi nhớ của họ dành cho con đạt đến mức sâu đậm nhất. Có thể là vài ngày trong một năm, cũng có thể chỉ vài giờ. Năm năm sau, con bắt buộc phải trở lại địa phủ, bước vào luân hồi."
"Ngược lại, nếu người thân của con dần lãng quên con, thời gian của con cũng sẽ bị rút ngắn lại."
"Lê Kha, hãy trân trọng từng phút giây.
"7 Ngày tổ chức tang lễ, thời tiết đẹp một cách kỳ lạ. Người đến viếng tấp nập, ai cũng mặc đồ đen. Tôi không có bạn bè. Nhưng bạn của Giang Nhiên thì rất nhiều. Trong số đó, tôi chỉ nhớ được một vài người. Mà Thẩm Dung là một trong số đó. Năm xưa, cậu ấy là người giới thiệu tôi và Giang Nhiên gặp nhau trong buổi xem mắt. Thật ra, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa hiểu… Tại sao người kết hôn với Giang Nhiên lại là tôi? Thẩm Dung từng nói:"Nhà họ Giang ít người, không câu nệ môn đăng hộ đối, cũng chẳng cần liên hôn vì lợi ích. Sau khi cưới, hai người vẫn sẽ sống cuộc sống của riêng mình."
Tôi siết chặt chén trà, bình tĩnh hỏi: "Còn Giang Nhiên thì sao?"
"Giang Nhiên à…" Cậu ấy cười đến cà lơ phất phơ, cố ý kéo dài giọng,
"Cậu ấy nói không quan trọng, tốt nhất là một người quen. Mà nghĩ đi nghĩ lại, người cậu ấy quen lâu nhất, chẳng phải là cậu sao?"
Hời hợt đến mức khiến tôi hiểu ra…
Trong cuộc hôn nhân này, Giang Nhiên chưa bao giờ mong đợi.
8.
Giang Nhiên thay một bộ vest sạch sẽ. Thẩm Dung bước tới, nhìn anh với ánh mắt đầy lo lắng: "Nén bi thương.
"Sau đó, khi thấy bộ vest trên người anh, cậu ta lại im lặng. Đó là món quà tôi từng tặng anh. Sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn, tôi dùng số tiền mình kiếm được mua cho anh bộ vest đắt nhất. Lúc nhận được quà, anh chỉ nhếch môi cười nhạt, không tỏ ra quá bất ngờ hay vui vẻ. Sau đó, anh lấy ra một sợi dây chuyền đính đá quý."Quà tặng phải có qua có lại.
"Anh coi cuộc hôn nhân này như một vụ giao dịch, không ai nợ ai. Nhiều năm trôi qua, kiểu dáng bộ vest đã lỗi thời từ lâu. Mặc trên người anh trông có chút không hợp, ống tay áo cũng đã ngắn đi một đoạn. Từ đầu đến cuối, bà Trần không hề xuất hiện. Tôi tìm thấy bà ấy trong tiệm mạt chược. Người phụ nữ ăn mặc lôi thôi, ngậm điếu thuốc trên môi, ánh mắt không có lấy một tia đau buồn. Thắng tiền thì cười ha hả, hớn hở như trẻ con. Thua thì lập tức nổi nóng, mắng chửi không chừa một ai. Có người chơi xấu, không chịu trả tiền."Đúng là chưa thấy người làm mẹ nào m.á. u lạnh như bà. Con gái c.h.ế. t rồi mà không rơi nổi một giọt nước mắt, còn chạy đến đây chơi bời vui sướng.
Đáng đời trung niên mất chồng, già rồi mất con, khắc tinh của cả nhà thì có!
"Bà ta chưa kịp cười thì một cái gạt tàn bay thẳng vào đầu, m.á. u chảy đầm đìa. Tiệm mạt chược bỗng chốc lặng như tờ. Bà Trần không biểu cảm, nhìn chằm chằm vào kẻ vừa nói:"Có gan thì nói lại lần nữa?"
Ánh mắt lạnh lẽo, vô hồn.
Bà ấy vẫn là bà ấy. Không khác gì hình ảnh trong ký ức tuổi thơ của tôi.
9
Hồi nhỏ, tôi là đứa trẻ tự do nhất trong mắt bạn bè. Về nhà trễ không ai la mắng. Vừa ăn vừa xem hoạt hình thoải mái. Bỏ học cũng chẳng ai quan tâm. Họp phụ huynh là chuyện chẳng đáng sợ.
Không phải không sợ.
Mà là chẳng có ai để mà sợ.
Bà Trần không có công việc. Ban ngày đi chơi với bạn trai, ban đêm ngồi lì trong tiệm mạt chược. Bước chân bà lúc nào cũng vội vã, tôi đuổi theo không kịp. Bà ấy nuôi tôi theo kiểu chỉ cần không c.h.ế. t đói là được.
Ở trường bị bắt nạt, bà chưa bao giờ ra mặt.
Chỉ lạnh lùng bảo:
"Vô dụng. Bị đánh mà không biết đánh lại à?
"Từ đó, tôi hiểu ra một đạo lý rằng than thở, kể khổ với người khác là một việc ngu ngốc biết nhường nào. Sau này, tôi đánh nhau bị đưa vào đồn cảnh sát. Ngồi một mình ở đó đến tối. Trên đường về nhà, vì chuyện của tôi làm bà lỡ mất một ván bài nên bà Trần trông rất khó chịu."Lê Kha, khóc với mẹ không có tác dụng đâu.
Mẹ không phải loại người dễ mềm lòng."
Học cách tự tiêu hóa cảm xúc, đó là bài học thứ hai mà bà ấy dạy tôi.
Vừa tròn mười tám tuổi, bà cắt tiền sinh hoạt của tôi. Lý do là để tôi tự lập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!