Chương 2: (Vô Đề)

3.

Bà Trần là người đến muộn nhất.

Trên người bà vẫn còn nồng nặc mùi t.h.u.ố. c lá trong tiệm mạt chược.

Có lẽ do tinh thần không tỉnh táo, chỉ một đoạn hành lang ngắn ngủi mà bà bước từng bước đi loạng choạng, phải vịn vào tường mới không ngã.

"Lê Kha làm sao vậy?"

"Lê Kha đâu? Con nhóc c.h.ế. t tiệt, có phải lại cố ý trêu chọc lão nương không?

"Đừng trốn nữa, mẹ đang bội lắm, không rảnh chơi với con đâu.

"Y tá nhắc nhở bà nhỏ giọng một chút, đây là bệnh viện. Bước chân bà bỗng khựng lại, ánh mắt chôn chặt trên chiếc giường bệnh ngoài phòng phẫu thuật. Sắc mặt bà hoảng hốt, run rẩy níu lấy tay y tá, toàn thân không ngừng run rẩy. Bà nuốt nước bọt, không ngừng dò hỏi hộ sĩ:"Tôi tìm Lê Kha, con bé đang ở đâu?"

"Làm ơn gọi nó ra đi, giúp tôi tìm nó được không?

"Giọng bà cũng đã thay đổi. Bác sĩ bình thản báo tin tôi đã mất rồi. Bà sững người. Bước đến chạm vào gương mặt tôi, mắt tôi. Ngón tay trượt xuống, dừng lại nơi chóp mũi."Chết rồi sao?

"Chết rồi... c.h.ế. t cũng tốt."

"... Chết rồi cũng tốt."

Bà xoay người rời đi, ánh mắt trống rỗng, chậm rãi bước về lối cũ. Thế nhưng chẳng bao lâu sau, bà Trần ngã khuỵu xuống, không sao đứng dậy nổi. Bác sĩ bước tới đỡ, bà lập tức túm lấy vạt áo blouse trắng. Giọng bà run rẩy, cầu xin:

"Hẳn là còn cách cứu chữa đúng không? Các người thử lại đi!"

Sắc mặt bác sĩ nặng nề, câu trả lời đã quá rõ ràng. Bà vẫn không chịu tin, quỳ rạp xuống đất.

"Tôi cầu xin các người, cứu con bé thêm lần nữa đi!"

"Con gái tôi vừa rồi vẫn còn thở!"

"Con bé chưa chết! Các người không tin thì thử sờ tay nó xem! Nó vẫn còn ấm mà!

"Bà gào khóc đến lạc giọng, đập đầu xuống nền đất lạnh lẽo. Hết lần này đến lần khác, mỗi một lần lại nặng hơn trước."Mới vừa rồi con bé còn gọi cho tôi!"

"Tôi van xin các người!"

"Con gái tôi thực sự chưa chết!

"Nơi đó ồn ào hỗn loạn. Còn bên này. Giang Nhiên cúi người, nhắm mắt đặt một nụ hôn lên vầng trán lấm lem của tôi. Giọng nói nhẹ hơn cả cơn gió thoảng qua."Chúng ta về nhà thôi."

Tôi đứng ngẩn ra, không thể nhìn rõ khoảnh khắc ấy.

4.

Tang lễ diễn ra ba ngày sau. Tôi được đặt trong quan tài băng. Giang Nhiên lo liệu mọi chuyện.

Tài xế xe tải say rượu, cộng thêm hôm đó trời mưa đường trơn, bị xác định là hoàn toàn có lỗi. Ông ta quỳ khóc, van xin Giang Nhiên tha thứ, nói mình còn cha mẹ già và con nhỏ phải nuôi.

Bà Trần cầm d.a. o lao vào nhưng bị chặn lại, ánh mắt bà đáng sợ đến mức khiến người ta rùng mình. Người nhà tài xế cũng khóc lóc thảm thiết, khiến ai nhìn cũng mềm lòng.

Tôi mím môi, không biết phải làm sao, chỉ nhìn về phía người đàn ông đang ngồi. Anh chậm rãi xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, giọng lạnh lùng:

"Thực sự vô tội sao?

"Tài xế gật đầu, tiếng khóc lập tức im bặt. Giang Nhiên nói:"Người mà ông đ.â. m chết… Cô ấy mới hai mươi lăm tuổi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!