53. Không có dấu hiệu báo trước, Giang Nhiên đột nhiên cong lưng khụy xuống, ho ra một ngụm m.á. u đỏ tươi. Màu m.á. u nhuộm lên nền tuyết, chói mắt đến kinh hoàng.
Anh ôm lấy lồ|\|g ngực, cơn đau khiến anh không thể đứng thẳng người. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra. Cảm giác này khác hẳn trước đây, không chỉ là đau đớn về thể xác.
Quay đầu lại, phía sau chẳng có ai.
Đi không nổi nữa, anh dứt khoát dừng lại. Vươn tay vào túi áo, vô tình kéo theo cả một phong thư màu vàng nhạt.
Trên đó viết:
Bí mật mà Giang Nhiên không hề hay biết.
Anh chưa từng mở nó ra. Lần này, chỉ riêng việc xé phong thư, anh đã mất đến năm phút đồng hồ. Cả người không còn chút sức lực nào.
Tờ giấy mở ra, nét chữ trên đó đưa anh quay về những ngày còn có Lê Kha bên mình.
Bên trong chỉ toàn những chuyện vụn vặt trong cuộc sống.
[Giang Nhiên còn không nhận ra, mỗi lần nói dối anh ấy sẽ vô thức cắn nhẹ môi dưới.]
[Anh ấy nói hoa đều do trợ lý chọn, nhưng lại không biết rằng, chữ viết trên tấm thiệp giấu trong bó hoa, tôi đã quen thuộc từ lâu.
Tôi vẫn luôn giữ lại những tấm thiệp ấy.]
[Giang tiên sinh công tác bận rộn, cuộc sống nhàm chán đến mức tôi không nhìn nổi nữa. Tôi nói muốn trồng cây trong văn phòng của anh ấy, anh ấy chẳng có ý kiến gì.
Nhưng khi tôi sai người phá hẳn một bức tường, lấp đất vào và trồng một cây mai, nét mặt của Giang tiên sinh khi ấy bị tôi tóm được rồi nhé. Có chút bất lực, lại có chút không nói nên lời.]
[Tôi không vạch trần anh.
Mỗi lần tưới nước đều là do anh ấy làm cả. Ồ, tôi cố ý đấy.]
[Giang Nhiên giấu tôi một chuyện quan trọng. Một lần nọ, cô y tá trong bệnh viện vô tình tiết lộ, ngày ấy tôi sinh con, ngay khi tôi vừa ra khỏi phòng sinh, anh đã lập tức tìm bác sĩ để hỏi về phương pháp triệt sản.
Anh nói dối rằng phải tăng ca ở công ty vào buổi trưa hôm ấy, nhưng thực ra là lén đi phẫu thuật rồi.]
...
Anh đọc rất chậm, cũng rất nghiêm túc. Những chuyện vụn vặt ấy, từng câu từng chữ đều được người viết lại tỉ mỉ, cứ như có thể nhìn thấy dáng vẻ cô ấy ngồi cầm bút, miệng không ngừng lẩm bẩm trách móc.
54.
Trong tuyết rơi lặng lẽ, gió núi thổi qua, làm tờ giấy trong tay anh khẽ lay động. Anh đọc lại lá thư, đọc hết lần này đến lần khác.
Gió thổi khiến mắt anh cay xè.
Mặt sau của lá thư còn kẹp thêm một bức ảnh. Trong ảnh là một cô gái mười tám tuổi đang lén lút giơ tay che nắng cho chàng trai ngủ trên bãi cỏ. Cô gái ấy cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.
Phía sau bức ảnh, cô viết:
[Năm ấy tốt nghiệp, em tìm đến hội học sinh xin tấm ảnh này. Bọn họ hỏi em muốn làm gì, em nói dối rằng em cười khó coi quá, định lấy đi để tiêu hủy. Nhưng sau đó, em lại kẹp nó vào nhật ký, một năm, rồi lại một năm nữa.
Mỗi lần lén lút lấy ra ngắm nghía cũng đều nghĩ, nếu có cơ hội thẳng thắn thú nhận, nhất định phải cho anh nhìn xem. Anh nhìn đi, cuối cùng em đã gả cho người mà em thích từ năm mười tám tuổi rồi.]
Một giọt nước mắt lăn dài trên bức ảnh.
Ngón tay anh run run lướt nhẹ qua gương mặt cô gái trong ảnh.
Khi Lê Kha mất, anh không khóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!