Chương 15: (Vô Đề)

43.

Giang Nhiên rút kim truyền, bước xuống giường.

Anh không còn thời gian nữa.

Anh hỏi Thẩm Dung xin thuốc.

"Không được! Tình trạng của cậu đã rất tệ rồi, cứ thế này sẽ xảy ra triệu chứng ngoài tầm kiểm soát.

"Lần này, Thẩm Dung không còn nuông chiều anh nữa. Giang Nhiên cầm chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường, chậm rãi đeo lên cổ tay:"Không có thuốc ngủ, tôi sẽ không ngủ được."

"Không ngủ được thì đầu óc sẽ suy nghĩ miên man.

"Một khi đã suy nghĩ miên man, con người sẽ dễ đi lệch hướng. Thẩm Dung đương nhiên hiểu đây là một kiểu uy hiếp. Mà anh ta lại sợ nhất là chiêu này. Cuối cùng, anh ta vẫn thỏa hiệp, đưa cho Giang Nhiên một hộp thuốc mới. Hôm nay là sinh nhật của Giang Miên, vì vậy Giang Nhiên về nhà sớm hơn bình thường. Sinh nhật trong nhà họ Giang chỉ có người nhà, đơn giản mà ấm cúng. Anh đặt chiếc vương miện đính kim cương lên đầu cô bé."Sinh nhật vui vẻ."

Cô bé thích lắm, ôm lấy anh, lại thơm một cái: "Cảm ơn ba!

"Hôm nay, Giang Miên tròn bốn tuổi. Món quà của ông nội rất thực tế: một chiếc thẻ ngân hàng. Bà nội là người phụ nữ duy nhất trong nhà, tặng cô bé một khu vui chơi, đã bắt đầu xây dựng từ nửa năm trước. Có thể nói, ngoài việc thiếu vắng tình thương của mẹ, cuộc sống của Giang Miên chẳng thiếu thứ gì. Tối đến, cô bé quấn lấy Giang Nhiên, không chịu đi ngủ."Ba kể chuyện cho con đi.

"Từ khi biết đọc, Giang Miên luôn tự xem truyện. Nhưng hôm nay, dù không phải sinh nhật, chỉ cần cô bé muốn, Giang Nhiên cũng sẽ chiều theo. Anh luôn rất cưng chiều con gái."Được."

Một tiếng trôi qua, cô bé vẫn chưa chịu ngủ, lại bắt anh kể tiếp. Tâm trạng cô bé không tốt, cứ ôm chặt lấy tay ba, đôi mắt giống hệt mẹ chớp chớp, như muốn nói ra hết bầu tâm sự.

Dạo gần đây, sức khỏe của Giang Nhiên kém đến mức ngay cả một đứa trẻ như cô bé cũng nhận ra. Vốn dĩ đã trưởng thành sớm hơn bạn bè cùng trang lứa, cô bé hiểu được rất nhiều điều.

Hiểu về cái chết.

Hiểu rằng, khi một người thân rời đi, điều đó có nghĩa là gì.

Cô bé sợ hãi.

Sợ rằng ba sẽ giống mẹ, đi đến một thế giới khác.

Giang Nhiên kéo chăn đắp kín cho con gái.

"Muốn nghe chuyện của ba và mẹ không?"

Mắt cô bé sáng lên: "Dạ muốn!"

44.

"Năm mười bảy tuổi, ba yêu mẹ con từ cái nhìn đầu tiên.

"Không ai biết. Khoảnh khắc ấy, tôi như ngừng thở. Anh mỉm cười, chậm rãi kể:"Mẹ con cắt tóc rất ngắn, vừa từ nhà vệ sinh nữ bước ra, nghĩ rằng ba nhầm mình là con trai.

Khi thấy ba cầm điện thoại lên, mẹ con hoảng hốt giải thích."

"Thực ra, ba chỉ thấy phía sau quần đồng phục của mẹ con bị bẩn nên gọi cho chị lớp trên quen trong trường, nhờ mang đến băng vệ sinh."

Đã rất nhiều năm trôi qua, những ký ức đó vụn vỡ đấy đã không còn rõ ràng. Nhưng có một số chuyện, tôi vẫn nhớ như in.

"Lần đầu tiên ba gặp mẹ con, không phải là ở trại hè."

"Một năm trước đó, ở thôn Vũ Băng, ba từng thấy mẹ con ngồi bên đống lửa trại, hát những bài dân ca, nụ cười rạng rỡ tự do biết mấy."

"Sau đó, ba đi theo đoàn của mẹ con, đến Thác Mộc Khúc, chợ Nhật Khách Tắc, rồi cả đỉnh Everest."

"Bầu trời đêm thật đẹp, lấp lánh như những vì sao, mẹ con nhìn ngắm suốt cả một đêm không biết mỏi mệt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!