Chương 6: (Vô Đề)

Chưa kịp để hắn nói xong, An công công đột nhiên bước vào:

"Bệ hạ, cung nữ tối qua vẫn chưa tìm thấy. Hơn nữa, Lâm thị vệ làm chứng, Thái hậu nương nương tối qua không hề ra ngoài."

Ánh mắt Cẩn Tu nhìn ta có chút thất vọng, lại có chút phức tạp:

Là ai?

An công công ngước nhìn ta:

"Có lẽ là cung nữ nào đó không biết đường, lạc vào điện Hiên Nhiên. Ngoài ra… Tiêu quốc công muốn đưa tiểu thư Tiêu Doãn Doãn vào cung hầu hạ Thái hậu."

Ơ? Hắn không phải đến để tính sổ sao? Chẳng lẽ Nguyệt Lão không lừa ta? Đêm qua thật sự không để lại ký ức gì à?

Nhưng lúc đó hắn đâu có say lắm đâu?

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:

*Nếu:

👉Truyện của tui hợp gu bạn

👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó xứng đáng với tiêu chuẩn của page*

Thuốc giả thành thuốc tiên, ta cười tủm tỉm.

Tiêu quốc công lão hồ ly này, nói gì mà hầu hạ Thái hậu, chẳng phải là muốn đưa người tới gần ta, để Cẩn Tu như cá gặp nước sao? Nhưng lão không biết, Cẩn Tu xưa nay chẳng tới chỗ ta.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn dần trở nên băng giá, giận đến mức bật cười:

"Tiêu gia các ngươi… Một nhà hai Hoàng Hậu, tay Tiêu quốc công cũng dài quá rồi đấy."

Ta cũng tức đến nghiến răng. Ta từng nghe nói có người cướp miếng ăn từ miệng cọp, không ngờ lại có kẻ cướp cả giò heo từ miệng ta.

"Ta không nói là muốn người hầu, phiền bệ hạ thay ta từ chối. Tiêu gia muốn làm gì, bệ hạ cứ mặc ý." Ta bực bội nói.

Hắn tưởng ta đang nói mát, nhưng ta thật sự chẳng chịu nổi Tiêu gia nữa. Hôm nay đến nhờ vả, mai lại gửi thư vào, muốn ta trải đường cho đường muội. Nếu không nhờ mấy hôm nay Lâm Nhất như thần giữ cửa, chắc chỗ ta thành cái chợ rồi.

Tiêu quốc công coi ta như cái gì?

Lão tưởng ta là con gái nhà lão thật chắc?

Cuối cùng, ta và Cẩn Tu tan rã trong không vui.

Nhưng… hắn nói ta dài tay sao? Có một thì có hai! Ta thấy thôi tình cổ của Diêm Vương hiệu nghiệm quá, liền lấy con sâu mập ục ịch đã dùng trước đó ra, dụ dỗ ngon ngọt, nhét thẳng vào ngực.

Liên tiếp nửa tháng, đêm đêm ta đều lén lút mò vào Điện Hiên Nhiên, rồi lại chống eo bò về cung mình. Mệt hay không cũng không quan trọng, chỉ thấy hồn thể ngưng tụ hơn hẳn, trước kia một bữa ba chân giò, giờ một bữa ta ăn sáu chân giò, uống năm bát yến sào!

Ta cũng tò mò: đến khi ta nói sự thật cho hắn biết, không biết hắn sẽ phản ứng thế nào?

Dù sao trong nhiều lần như vậy, quyền chủ động vẫn luôn nằm trong tay hắn. Trong vô thức, ta cũng không muốn dùng thuốc tương tư. Kiếp với Linh Quân, vốn là do ta giở thủ đoạn. Khi hắn nhớ lại, ánh mắt lạnh lẽo và chán ghét đó, đến bây giờ vẫn khiến ta rùng mình.

Vài ngày sau, trong cung lan tin: Hoàng Đế thường xuyên mơ thấy một vị thần nữ, đã vẽ vô số bức chân dung, phái người đi tìm. Nhưng khi đưa ra, mọi người đều trợn mắt, vì thần nữ kia… không có mặt! Hóa ra Cẩn Tu không nhìn rõ mặt nàng, nên vẽ… trống không.

Khi ta nhận bức tranh đó, cười đến chảy cả nước mắt. Bộ cung trang trên tranh giống hệt bộ ta mặc khi đóng giả cung nữ, nhưng ngũ quan lại trống rỗng.

Xuân Nghiên thấy dáng người quen thuộc, lập tức nhận ra:

"Thái hậu, có khi nào bị Hoàng Thượng phát hiện không ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!