Đêm khuya tĩnh lặng, bất chợt có tiếng gõ cửa ầm ầm vang lên.
Ta run run ra mở—là Cẩn Tu, gió bụi đầy người, mệt mỏi đứng đó như một du hồn.
Trong tay hắn là bức họa thần nữ mà ta đã giấu đi, ánh mắt như muốn khắc ghi từng tấc da thịt của ta vào xương tủy.
"Mẫu hậu không phải muốn quyến rũ trẫm sao? Sao thế? Nhàm chán rồi à?"
Ta uể oải dựa vào khung cửa, thực chất là cố đứng vững:
"Lúc trước bị nhốt trong cung, đâu có thấy được thiên hạ rộng lớn có bao nhiêu nam tử tuấn tú, nên mới ngu muội nhất thời. Bây giờ kiến thức tăng cao, đã thông suốt rồi."
Trong đôi mắt lạnh lùng kia bỗng như có trăm ngàn đóa hoa nở rộ. Hắn kéo ta vào lòng, ôm chặt như sợ ta tan vào hư không:
"Thiên đạo gì chứ, trẫm chỉ biết: ngươi sống, ta sống. Ngươi chết, ta theo ngươi. Nếu thiên đạo giữ được trẫm, thì nhất định cũng phải giữ được ngươi!"
Ta không kịp phản ứng, bị hắn ôm đến ngất lịm.
Tỉnh lại, phát hiện miệng mình có gì đó. Vừa định phun ra, đã trôi xuống cổ họng.
Cẩn Tu hốt hoảng lau m.á. u nơi khóe miệng ta, ánh mắt như chó con bị bỏ rơi.
"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Sao sinh lực trong ta lại bắt đầu dâng lên?
Ta nâng tay lên, không thể tin được mà đặt lên bụng, đứa nhỏ trong bụng như cảm nhận được, vẫy vùng đầy hăng hái, như đang reo vui với ta. Hắn nắm lấy tay ta, giọng trầm thấp mà khoe khoang như đứa trẻ đòi kẹo:
"Linh đan diệu dược đó. Trẫm vất vả lắm mới kiếm được, mẫu hậu định thưởng cho trẫm cái gì đây?"
Trên đời này có loại linh đan nào có thể qua mặt được Thiên Đạo, ngăn được thần kiếp sao? Ta nhướng mày, hoài nghi nhìn hắn.
Cẩn Tu cắn răng, không nói gì.
Tháng sau đó, hắn bỗng hóa thân thành bản sao Linh Quân kiếp trước, giặt đồ, nấu cơm, gọt hoa quả, chải tóc kẻ mày, tô son cho ta, chu đáo đến mức khiến tiên nhân cũng phải nghiêng mũ cúi đầu.
Ta nhìn mà run rẩy, hỏi hắn:
"Giang sơn của ngươi thì sao?"
Hắn vừa chẻ củi vừa đáp tỉnh bơ: Tặng người.
Ta suýt cắn phải lưỡi:
"Tặng… tặng người?! Giang sơn cũng có thể tặng?!"
Ta còn chưa kịp truy hỏi tặng ai, tặng kiểu gì, hắn đã ngậm miệng như trai ngậm ngọc.
Nhưng dẫu cho hắn không làm gì, thần kiếp vẫn đến đúng hẹn như cái lịch hẹn của tử thần.
Lạ thay, thần kiếp giáng xuống, mà ta lại chẳng bị đánh bay?
Sấm sét tím to như long quyển lượn vòng trên đỉnh đầu, rối rắm như đang phân vân... không biết đánh ai?
Cẩn Tu ôm chặt lấy ta, cười nhếch môi khiêu khích.
Ta lập tức hiểu ra, như có sét đánh trong đầu:
"Ngươi đã chia thần cách cho ta?"
Đúng vậy! Ta vốn là thần, nên thần kiếp giờ không biết nên đánh ai!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!