Tiêu Doãn Doãn để giành ghế Hoàng Hậu, chủ động tố phụ thân mình tham ô, còn long trọng tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ.
Tiêu quốc công bị tước chức, từ đại thần quyền thế hóa thành ông lão nhàn tản, nghe nói còn nhờ người vào cung cầu xin ta giúp.
Ta chỉ nhàn nhạt đáp:
"Nhàn tản cũng tốt, tuổi cao nên dưỡng lão. Nuôi cá, chơi dế mà vẫn chưa hài lòng, ai gia sẽ ban thêm vài mỹ nhân từ kỹ viện đến hầu hạ."
Nói rồi sai người lục mấy kỹ viện ngoài cung, chọn vài kỹ nữ đưa đến phủ ông ta. Gọi là phụng dưỡng.
Trước khi bị lôi ra khỏi cung, Tiêu Doãn Doãn còn cố nán lại một phen, chạy đến ngắm ta một cái. Nhìn thấy ta gầy trơ xương, sắc mặt tái xanh như tàu lá chuối, nàng ta bỗng cười ha hả, sảng khoái như trút được gánh nặng:
"Ta với ngươi, chẳng qua đều là quân cờ bị Tiêu gia đá khỏi ván cờ, ta sống thảm, ngươi cũng chẳng sung sướng gì hơn! Ta biết người trong bức họa kia chính là ngươi, Hoàng Thượng cũng biết, nhưng ngài không dám nói, càng không dám lại gần ngươi!
Đêm nào ngài cũng ngắm tranh ngươi đến phát ngốc, ta nhìn mà hận không thể chẻ đầu ngài ấy ra làm đôi.
"Nàng ta cười khẩy, ánh mắt giảo hoạt như rắn nước:"Nhưng nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người các ngươi, ta lại thấy khoái chí trong lòng. Đường tỷ à, lễ giáo ở đời này là thứ có thể ăn thịt người đó! Ngươi đoán xem, ngài ấy muốn ngai vàng, hay là muốn ngươi hơn?"
Ta nhìn nàng ta, cười như không cười.
Ngai vàng nhỏ bé ấy, nếu Cẩn Tu thật lòng để ý, thì đã chẳng phi thăng làm thượng thần bằng cách tự hủy nhục thân từ lâu rồi.
Sau khi Tiêu Doãn Doãn rời đi, Tiêu gia có loạn hay không ta chẳng rõ, nhưng chỗ ta lại bình yên được mấy hôm.
À không, nói bình yên cũng chưa đúng—vì chưa yên nổi hai ngày thì Cẩn Tu không biết ăn phải bùa mê thuốc lú gì, cứ ba ngày hai bận lại mò tới vấn an.
Ta đoán mãi không ra hắn muốn giở trò gì, chỉ sợ hắn phát hiện ra ta mang thai rồi nổi điên lên, g.i.ế. c người diệt khẩu thì toi!
Nghĩ đến cảnh bị g.i.ế. c mà không c.h.ế. t hẳn, còn bị Diêm Vương từ chối nhận, chỉ tưởng tượng thôi đã đủ muốn độn thổ.
Nhưng hắn chẳng nói gì, chỉ bưng tấu chương tới, im lặng ngồi góc phòng phê duyệt.
Cuối cùng, ta nhịn không nổi nữa, hỏi thẳng:
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì vậy?"
Hắn khẽ nhấc mí mắt, giọng đầy thâm ý:
"Mẫu hậu không biết long ỷ của trẫm bị hủy rồi à?"
Ầy... Ký ức hỗn loạn những đêm xuân triền miên kia lại lũ lượt kéo về, khiến mặt ta nóng rực như bị lửa thiêu.
"Cái đó... Ta làm sao biết được!" Ta bèn giả vờ ngớ ngẩn.
Hắn cười như không:
"Cho nên trẫm đành mượn tạm chỗ của mẫu hậu. Hơn nữa, chẳng phải là mẫu hậu đã bảo trẫm hầu hạ sao?"
Hai tháng trước ta bảo ngươi hầu hạ, ngươi thì muốn bóp c.h.ế. t ta. Giờ lại chủ động tới đưa lưng ra chịu đòn?
Ta thân thể suy kiệt, nói còn chẳng nổi, đến gần hắn là chết, không đến gần thì vẫn chết.
Mới nói được hai ba câu đã ngất xỉu.
Tỉnh lại, chỉ nghe Xuân Nghiên sụt sịt ở đầu giường:
"Thái hậu mang thai thật khổ sở, khẩu vị giảm sút, người sao lại…"
Cẩn Tu ngồi bên, tay nắm tay ta chặt đến mức trắng bệch, ánh mắt sợ hãi tràn ngập. Thấy ta mở mắt, hắn lập tức thu liễm thần sắc, lạnh như băng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!