Buổi sáng hôm sau, Tần Minh bước xuống nhà thấy Từ Dĩnh đang dọn đồ ăn sáng lên bàn.
Bà nhìn thấy cậu thì hỏi: Con dậy rồi à?
"Mẹ có cần con giúp gì không?" Tần Minh đặt cặp lên ghế đi lại chỗ bà.
Bà đặt ly cà phê lên bàn nhìn cậu:
"Giờ này rồi mẹ vẫn chưa thấy Hi Hi xuống, con lên gọi con bé xem thức chưa."
Dạ mẹ.
Tần Minh đi lên lầu, đứng trước cửa phòng cô gõ cửa:
"Thường Hi cậu đã thức chưa?"
Trong phòng Cố Thường Hi đang vội vàng buộc gọn tóc lại, cầm lấy cặp sách và áo khoác chạy ra mở cửa.
Cô bước ra đóng cửa phòng lại nhìn cậu cười nói:
"Tối qua mình thức làm bài tập tới khuya nên sáng ra mới thức trễ một chút."
Cậu gật đầu, xoay người đi xuống:
"Đi xuống ăn sáng thôi."
Lúc hai người vào lớp thấy mọi người đang bàn tán chuyện gì đó, Cố Thường Hi về chỗ của cô ngồi xuống đưa mắt nhìn mọi người không biết đang nói đến chuyện gì.
Mộng Phạn lúc này cùng Bách Khanh từ ngoài bước vào, trên tay họ mỗi người cầm hai bình nước.
Mộng Phạn trở về chỗ của mình đưa một bình nước sang cho cô: Cho cậu.
Cố Thường Hi nhận lấy bình nước, cười nói:
"Cảm ơn cậu. Mà sáng nay mình vào lớp thấy mọi người đang bàn tán chuyện gì đó rất sôi nổi. Cậu có biết là chuyện gì không?"
Mộng Phạn mở nắp bình nước ra uống một ngụm gật đầu:
"Biết chứ, sáng nay có một đàn em hoa khôi khối 10 chạy lên đây gửi thư tình cho Tần Minh. Mình nhìn thấy em ấy cũng xinh đẹp còn nhờ Bách Khanh chuyển lời tới cậu ấy trưa nay sẽ xuống gặp mặt."
Cô nghe vậy thì cũng không bất ngờ mấy, vừa đẹp trai vừa học giỏi sao không lại nằm trong tầm ngắm của các bạn học sinh nữ cho được.
Bách Khanh đưa bình nước sang cho Tần Minh ngồi bên cạnh đang giải đề: Của cậu.
Tần Minh nhận lấy bình nước để sang một bên: Cảm ơn.
"Cậu có thấy thư tình ở trong hộc bàn không?" Bách Khanh nhìn cậu hỏi.
Có thấy thì sao?
"Đó là bức thư tình mà hoa khôi khối 10 sáng nay đến gửi cho cậu còn nhờ mình chuyển lời nói hẹn gặp mặt cậu trưa nay."
Tần Minh dừng bút trong tay lấy từ trong hộc bàn ra thư tình ném sang chỗ cậu ta:
"Cậu là người chuyển lời hộ sao?"
Bách Khanh đưa tay bắt lấy thư tình, nghe cậu nói thế thì lắc đầu:
"Không phải nhưng lúc đó mình ngồi ở đó cũng không tiện từ chối."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!