Sau khi dùng bữa tối xong mọi người đều tập trung ở phòng khách xem TV ngay cả Cố Thường Phong một người chăm công việc vậy mà tối nay cũng ngồi lại xem cùng.
Cố Thường Hi vừa xem vừa nói chuyện với bà nội một chút rồi lấy điện thoại ra nhắn tin: [ Cậu đang làm gì vậy? ]
Tin nhắn lần này Tần Minh trả lời rất nhanh: [ Đang cùng mọi người chơi bài một chút.]
Cô tò mò hỏi: [ Vậy cậu chơi bài thắng hay thua? ]
[ Tất nhiên là thắng.
]
Cố Thường Phong ở bên cạnh nhìn cô đang chăm chú vào cái điện thoại, nói:
"Hi Hi, chương trình trên TV nhàm chán đến vậy sao?"
Cố Thường Hi ngơ ngác ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt Trương Quân Như truyền tới, cô vội tắt điện thoại cười nói: Đâu có, hay lắm mà.
Trương Quân Như nghe vậy nở nụ cười:
"Vậy cháu tiếp tục xem đi."
Dạ được bà nội.
Tới khoảng 11 giờ tối Trương Quân Như thức không nổi nữa nên trở về phòng nghỉ ngơi trước, trong phòng chỉ còn hai anh em nhà cô mắt to trừng mắt nhỏ.
Cố Thường Phong đưa tay xoa đầu cô:
"Vẫn còn giận chuyện lúc nãy?"
Cố Thường Hi bĩu môi đẩy tay anh ra:
"Anh không nhắn tin được với Thục Tâm nên còn hại em theo."
Cái con nhóc này. Cố Thường Phong tức giận đưa tay nhéo má cô.
Lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên, anh nhìn tên người gọi sắc mặt mới hòa hoãn một chút đi lên lầu nghe điện thoại.
Cố Thường Hi nhìn bóng lưng anh lắc đầu đứng dậy đi về phòng mặc thêm áo khoác rồi đi ra ngoài sân ngồi lên xích đu.
Cô nhắn tin cho cậu: [ Cậu chơi bài xong chưa? ]
[ Đã xong.
Cậu đang làm gì? ]
[ Ngồi xích đu ở ngoài sân.]
[ Đi vào nhà đi, ở ngoài trời lạnh sẽ dễ bị cảm.]
[ Được.]
Cô về phòng thì điện thoại có người tới, cô còn tưởng là Tần Minh gọi nhưng khi mở ra là ba cô gọi tới.
Cô bắt máy: Alo, ba.
Giọng Cố Thường Trạch đầu dây bên kia có hơi khàn một chút:
"Hi Hi, con đã dùng bữa tối chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!