Sau khi dùng bữa xong mọi người ngồi trong phòng khách nhìn ba người con trai bọn họ chơi game.
Cố Thường Hi chăm chú nhìn họ chơi game vẻ mặt tỏ ra không hiểu.
Mộng Phạn ngồi bên cạnh trêu chọc cô:
"Hi Hi chỉ là chơi game thôi mà sao cậu lại xem chăm chú vậy?"
Cô gãi má nói:
"Mình xem họ chơi nhưng không hiểu lắm cách chơi."
Thục Tâm cầm lấy táo trên bàn bỏ vào miệng nhai:
"Từ nhỏ Hi Hi chỉ đọc sách, học lớp năng khiếu, đi học, làm bài lâu lâu sẽ đi chơi với bạn. Cậu ấy chưa từng đụng vào game nên tất nhiên nhìn vào là sẽ không hiểu."
Mộng Phạn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu quay sang hỏi Hiểu Khê ngồi im lặng nãy giờ:
"Hiểu Khê cậu thì sao? Có chơi game lần nào chưa?"
Hiểu Khê nghe thấy có người hỏi mình, quay sang ngại ngùng lắc đầu:
"Mình không có. Trước giờ mình chỉ tập trung vào việc học cũng không có chơi game."
Thục Tâm ồ lên một tiếng:
"Cậu và Hi Hi đều giống nhau ở điểm này đó."
Ván game kết thúc, Bách Khanh nhìn sang Tần Minh cười nói:
"Cậu chơi giỏi lắm đó Tần Minh, ván này mình lâu như vậy vẫn chưa qua được mà có cậu vào thì dễ dàng vượt qua."
Tần Minh chẳng quan tâm lời cậu ta, đưa điều khiển game cho người ngồi phía sau mình:
"Thường Hi, muốn chơi thử không?"
Cố Thường Hi nhìn xuống điều khiển game rồi nhìn cậu, nói:
"Mình không biết chơi."
"Tôi chỉ cậu. Chúng ta đổi vị trí đi."
Cô nhận lấy điều khiển từ tay cậu đứng dậy ngồi xuống thảm lông còn cậu thì lên ghế sofa ngồi phía sau lưng cô.
Lập Thành thấy vậy thì quay sang hỏi người ngồi phía sau:
"Hiểu Khê muốn chơi thử không?"
Hiểu Khê lắc đầu từ chối:
"Không, không cần đâu."
Lập Thành thấy cô không đồng ý cũng không ép đưa sang cho Thục Tâm ngồi bên cạnh: Cậu chơi không?
Chơi chứ. Thục Tâm nhận lấy đổi vị trí cho Lập Thành.
Mộng Phạn đưa chân đá vào lưng Bách Khanh, nói: Mình muốn chơi.
Bách Khanh đang định chơi tiếp nghe vậy thì cười cười đưa sang:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!