Sáng ngày hôm sau ở trong lớp học, đang giờ giải lao Cố Thường Hi, Mộng Phạn và Thục Tâm đang ngồi nói chuyện với nhau.
Mộng Phạn chống cằm suy nghĩ:
"Mình không biết giáng sinh này sẽ tặng gì nữa. Các cậu nghĩ ra chưa?"
Cố Thường Hi lắc đầu: Vẫn chưa.
Thục Tâm quay sang nói:
"Mình biết tặng gì rồi?"
Hai người nghe vậy ngạc nhiên đồng thanh hỏi: Tặng gì?
Là táo đó.
Cố Thường Hi nghe nhắc đến táo thì nhớ ra trong dịp lễ giáng sinh tặng táo cho người mình thích có ngụ ý mong người kia bình an, hạnh phúc.
Nhưng cô không thể tặng táo cho Tần Minh được như vậy cậu ấy sẽ biết tình cảm của cô.
Mộng Phạn kinh ngạc hỏi:
"Thục Tâm cậu thích ai rồi hả?"
Cô cũng quay sang tò mò:
"Cậu thích ai vậy? Mình có biết người đó không?"
Thục Tâm ho một cái đỏ mặt, quay đầu sang chỗ khác:
"Chuyện đó đợi thời điểm thích hợp mình sẽ nói cho."
Tần Minh, Lập Thành và Bách Khanh đi vào nên ba người họ cũng không bàn đến chuyện lúc nãy nữa.
Thấy ba người họ trở về chỗ ngồi rồi, ba người bọn cô quay xuống nói chuyện.
Mộng Phạn thấy Bách Khanh mở điện thoại ra chơi game thì nói:
"Mình thấy từ lúc cậu thi xong suốt ngày cứ dán mặt vào điện thoại chơi game."
Bách Khanh vừa chơi vừa nói:
"Thi xong rồi nên thư giãn chút thôi."
Lập Thành mở điện thoại ra chơi game, quay sang hỏi Tần Minh ngồi bên cạnh:
"Cậu vào game chơi không?"
Không đâu.
"Mà Tần Minh sao trưa hôm qua mình không thấy cậu vào game gánh bọn mình vậy. Chúng ta có hẹn trước rồi mà chẳng lẽ cậu quên?"
Tần Minh đưa bịch bánh sang cho Cố Thường Hi, gật đầu: Quên mất.
Cô nhận lấy đưa mắt nhìn cậu, có phải thật sự là cậu quên hay không? Nguyên ngày hôm qua cậu đều luôn ở cạnh cô cùng cô đi thư viện, cô cũng mong rằng thời gian có thể kéo dài khoảnh khắc hạnh phúc đó lâu thêm một chút.
Cô đang suy nghĩ về chuyện hôm qua thì bên cạnh có người khều cô, cô quay sang hỏi Thục Tâm: Chuyện gì vậy?
Thục Tâm nháy mắt với cô:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!