Trên đường về nhà, Cố Thường Hi đưa tay sờ lên khăn quàng cổ đang ở trên cổ mình, cô còn ngửi được mùi hương của cậu thoang thoảng trong khăn quàng cổ này.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu thấy cậu đút hai tay vào hai túi áo khoác đi bên cạnh, cô nói:
"Một năm mới có tuyết rơi một lần nên mình muốn ở lại chơi thêm một chút không ngờ lại về trễ như vậy."
Tần Minh nhìn cô đang vùi cả gương mặt vào trong khăn quàng cổ chỉ chừa đôi mắt ra ngoài, nói:
"Không sao, một lát giải thích chút cho mẹ tôi là được."
Cô gật đầu cũng không nói thêm gì nữa, cả hai tuy im lặng nhưng không khí lại không hề gượng gạo.
Sau khi về tới nhà Cố Thường Hi dùng bữa xong thì vào phòng, đặt mấy túi đồ lên giường đưa tay tháo khăn quàng cổ đang ở trên cổ cô xuống rồi nhìn túi đồ chứa mấy cuộn len lấy ra.
Cô đặt khăn quàng cổ sang một bên, cầm cuộn len nghiên cứu cả buổi vì đây là lần đầu cô đan nên khi mới bắt đầu có hơi trúc trắc một chút nhưng về sau thì khá thuận lợi có điều có hơi xấu.
Cô đan một hồi cũng quên mất thời gian, lúc ngẩng đầu lên cũng đã gần 10 giờ tối.
Cô giật mình không nghĩ tới đã muộn như vậy, cô dọn dẹp mấy túi đồ này sang một bên rồi cất cuộn len vào trong tủ.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ trong phòng, cô nhìn thấy khăn quàng cổ của cậu vẫn còn đặt ở trên giường cô.
Cô đi tới cầm lên thấy giờ cũng đã trễ nên không có ý định đem qua trả cho cậu, cô xếp lại gọn gàng rồi để trên tủ đầu giường.
Cô mở tủ ra lấy một bộ đồ rồi bước vào phòng tắm.
Ngày hôm sau ở trong lớp Cố Thường Hi mặc một chiếc áo khoác lông khá dày, cô rất sợ lạnh nên khi tới mùa đông cô đều mặc khá dày.
Mộng Phạn ngồi bên cạnh nhìn cô như vậy không nhịn được trêu chọc:
"Nhìn bộ dạng cậu bây giờ khiến mình trong lòng cảm thấy ngứa ngáy vô cùng."
Cô ngẩng đầu hỏi: Vì sao?
"Vì bộ dạng cậu bây giờ rất dễ thương khiến người khác nhìn vào chỉ muốn nhéo một cái."
...
Cô không nghĩ tới bộ dạng của cô bây giờ vào trong mắt Mộng Phạn lại như vậy.
Cô làm như không nghe thấy cúi xuống làm bài tập tiếp, hôm nay sẽ trả bài thi nên cô khá hồi hộp.
Trước mặt cô xuất hiện một bình nước ấm, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tần Minh lấy nước ấm giúp cô.
Cô thấy cậu về chỗ thì quay xuống nhìn cậu nói: Cảm ơn cậu.
"Không có gì, cậu làm bài tiếp đi."
Cố Thường Hi gật đầu quay lên mở bình nước ra thì thấy khói nghi ngút bốc lên, cô đưa hai tay áp vào bình cảm thấy ấm tay hơn một chút.
Mộng Phạn ghé sát vào cô hỏi nhỏ:
"Khăn quàng cổ cậu đan tới đâu rồi?"
"Mình tối qua chỉ mới đan có một chút thôi. Nhưng lần đầu mình đan nên hơi xấu."
Mộng Phạn nghe vậy vỗ vai cô:
"Không sao, dù có xấu mình đảm bảo chắc chắn cậu ấy sẽ nhận."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!