Trong phòng dụng cụ, tiếng đàn vang lên sau đó là tiếng hát của một giọng nam trầm thấp.
Một lúc sau thì tiếng đàn và tiếng hát dừng lại, Tần Minh nhìn tay cô:
"Tay cậu mới lành được một chút đàn lại không sao chứ?"
Cố Thường Hi cúi xuống nhìn tay mình lắc đầu:
"Không có sao cậu cứ yên tâm."
Cậu vẫn không yên tâm, dặn dò:
"Không sao là tốt nhưng đừng tập luyện nhiều quá."
Mình biết rồi.
Tần Minh lấy chai nước mở ra uống, cửa phòng mở ra ba người bọn họ bước vào trên tay cầm túi lớn túi nhỏ.
Mộng Phạn chạy tới chỗ cô hỏi:
"Hai cậu luyện tập xong chưa? Chúng ta mau qua nhà Thục Tâm xem đồ mà cậu ấy chuẩn bị cho tụi mình đi."
Nghe Mộng Phạn nhắc nhở cô mới nhớ tới hôm trước Thục Tâm có nói hôm sau tan học cùng cậu ấy về nhà xem đồ nhưng chuyện đó xảy ra nên cũng quên béng đi mất.
Cô đứng dậy đậy nắp lại thu dọn đồ đạc nói:
"Đi thôi, có gì tới nhà cậu ấy mình tập tiếp cũng được."
Bách Khanh cầm bịch bánh đứng ở gần cửa tặc lưỡi nói:
"Cậu đúng là chăm chỉ luyện tập thật đó."
Lập Thành đi tới đá vào chân cậu:
"Ai cũng bận rộn chăm chỉ luyện tập chỉ có mình cậu rảnh rỗi đứng đó thôi."
Cậu ôm chân xuýt xoa, nói:
"Ai nói mình rảnh rỗi, mình đây cũng bận lắm."
Tần Minh xách cặp đi tới nhìn cậu ôm chân, hỏi:
"Cậu bận gì? Chơi game sao?"
Bách Khanh nghe cậu nói vậy thì cứng họng không trả lời được.
Tần Minh nhìn biểu cảm này cũng đoán được là cậu đã nói trúng, cậu nhếch mép cười rồi bước đi ra ngoài.
Lập Thành đứng ở bên cạnh cười hả hê rồi cũng theo sau Tần Minh bước ra ngoài, Cố Thường Hi thì đi theo sau hai người họ.
Lúc Mộng Phạn đi ngang qua Bách Khanh thì dừng lại, quay sang nói:
"Cậu tính ở đó ôm chân tới bao giờ, còn không mau đi. Nhớ trước khi đi cậu nhớ khóa cửa phòng lại."
Nói xong thì Mộng Phạn rời đi, Bách Khanh nhìn mọi người lần lượt rời đi thì gào thét nói:
"Các cậu hùa vào bắt nạt một mình mình."
Tần Minh ở ngoài lớn tiếng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!