Chương 127: (Vô Đề)

Tần Minh ôm cô một lát sau đó buông ra đi đến chỗ vali của cô, ngồi xuống cầm lên nhìn qua một lượt dặn dò:

"Thời tiết lạnh nên em phải mang theo nhiều đồ dày một chút để giữ ấm. Váy, đầm tuy đẹp nhưng rất dễ lạnh sẽ bị cảm. Còn có nhớ đem nhiều găng tay và khăn quàng cổ một chút."

Cố Thường Hi đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, nghe anh ở bên cạnh dặn dò nhắc nhở cô gật đầu:

"Được được, em biết rồi. Em sẽ đem theo đầy đủ."

Anh quay sang nhìn cô:

"Em qua Thượng Hải trước, anh giải quyết công việc xong sẽ qua tìm em. Sẽ đến tham dự buổi biểu diễn của em."

Cô mỉm cười tiến tới hôn lên trán anh:

"Được, em biết rồi. Em qua bên đó đợi anh trước."

Anh đưa tay ôm lấy eo cô kéo cô vào lòng, nói:

"Không muốn em đi tí nào cả."

Cô bật cười ngẩng đầu lên nhìn anh:

"Từ Quảng Châu đến Thượng Hải cũng đâu xa lắm với lại cũng chỉ xa nhau vài ngày mà thôi rồi sẽ gặp lại."

"Nhưng mà anh quen có em bên cạnh cho nên không nỡ để em đi."

Cô đưa tay nắm lấy tay anh đang đặt trên eo mình cũng không nói gì.

Anh với cô bây giờ lúc nào cũng ở bên cạnh nhau nên hiện tại tách ra thì có chút không quen.

Cô biết phần lớn là anh vẫn còn nhớ đến chuyện cũ nhưng cô lại không biết làm sao để anh có cảm giác an toàn.

Hai người không nói gì cứ ôm nhau một lúc lâu như vậy.

Lát sau cô đứng dậy mở tủ đồ ra kiếm thêm vài bộ đồ nữa thì vô tình thấy bên trong một góc tủ có cái gì đó khá quen mắt.

Cô không nghĩ nhiều lấy ra nhìn thì thấy đây chính là khăn quàng cổ lúc trước cô tự tay đan tặng cho anh, cô nhìn anh đang ngồi xếp đồ cô bỏ vào vali.

Cô đi tới ngồi xuống đối diện anh, đưa khăn quàng cổ ra hỏi:

"Anh còn giữ khăn quàng cổ này em tặng sao?"

Anh nghe cô hỏi thì ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên tay cô đang cầm khăn quàng cổ lúc trước cô tặng anh.

Anh gật đầu, lấy khăn quàng cổ từ tay cô nói: "Tất nhiên là vẫn còn giữ, món quà em tặng anh sao anh lại có thể bỏ đi được.

Khi em đi anh luôn đem nó ra ngắm nhìn, vuốt ve từng đường len mà em đan cho anh.

Anh không nỡ đem nó choàng lên cổ vì sợ nó bị dơ hay phai màu, dù gì anh cũng chỉ có một cái khăn này mà thôi.

Nên anh luôn cất nó trong tủ, khi nào nhớ đến em sẽ đem ra ngắm nhìn.

"Cô nghe anh nói vậy thì hốc mắt đỏ ửng lên, nước mắt không khống chế được rơi xuống gò má. Anh đưa tay lau nước mắt lăn trên gò má cô, nói:"Được rồi, không có gì phải khóc.

Hi Hi sau này em có thể đan thêm khăn quàng cổ cho anh không?

"Cô nhìn anh ngập ngừng nói:"Nhưng... em đan không được đẹp.Không sao hết, miễn là em đan cho anh thì trong mắt anh cái nào cũng đẹp cả.

Có được không?Cô gật đầu đồng ý:Vậy được, em sẽ đan thêm cho anh cái khăn quàng cổ nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!