Giữa bầu trời oi bức mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang có một cô gái mặc áo phông xanh váy trắng một tay cầm vali tay còn lại thì cầm tờ giấy đứng dưới cái cây to ngó nghiêng tìm địa chỉ.
"Địa chỉ này rốt cuộc nằm ở đâu?"
Cố Thường Hi nhăn mặt ngó nghiêng nhìn, tay cầm tờ giấy đưa lên quạt quạt vài cái.
Cô nhìn thấy có một người đang đi tới gần chỗ cô, nhìn kĩ lại chính là một người con trai mặc áo khoác sơ mi xanh bên ngoài phối với quần dài đen tay cầm túi gì đó đang đi tới gần.
Cố Thường Hi vội vàng kéo vali chạy lại chỗ cậu, đứng trước mặt y mỉm cười đưa tờ giấy đang cầm ra:
"Chào cậu, cậu có thể chỉ mình địa chỉ này nằm ở chỗ nào không? Mình tìm nãy giờ nhưng không thấy địa chỉ này."
Tần Minh nâng mắt lên nhìn người con gái trước mặt, gương mặt vì đứng ngoài nắng quá lâu mà hơi ửng đỏ, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, mái tóc dài xoăn nhẹ được cột lên.
Cậu thu hồi tầm mắt cúi xuống nhìn địa chỉ trên tờ giấy đang cầm của cô gái trước mặt này.
Cậu nhìn địa chỉ này một cái, cười khẽ:
"Tôi biết, tôi dẫn cậu đi tới chỗ đó."
Cố Thường Hi nghe vậy liền mừng rỡ vội vàng kéo vali theo sau cậu.
Cô nhìn con đường đi vào một con hẻm nhỏ, qua con hẻm này chính là những căn nhà san sát nhau.
Cô còn đang ngắm nhìn xung quanh thì bất ngờ bị đụng trúng tấm lưng phía trước.
Cô ôm mũi, bất mãn nhìn lưng cậu oán trách dừng lại cũng không báo một tiếng.
Lưng của cậu ta sao lại cứng như vậy xém gãy mũi của mình.
Tới rồi.
Nghe cậu nói vậy cô ngẩng đầu lên nhìn thấy trước mặt mình là một ngôi nhà đơn giản nhưng lại cảm nhận được sự ấm áp, bên ngoài trồng rất nhiều cây xanh và có cả xích đu.
Cô còn đang ngắm nhìn thì Tẫn Minh đẩy cửa đi vào, quay sang nhìn cô vẫn còn đang ngờ nghệch đứng yên một chỗ: Vào thôi.
Cố Thường Hi nghe vậy ngạc nhiên, vội lắc đầu: Hả...?
Tần Minh đang định nói gì đó thì trong nhà một người phụ nữ mặc tạp dề bước ra, nhìn thấy cô thì nở nụ cười dịu dàng:
"Con là Cố Thường Hi đúng không?"
Người phụ nữ trước mắt cô mặc bộ đồ đơn giản đeo một cái tạp dề, mái tóc của bà được búi gọn phía sau.
Nghe câu hỏi của bà, cô gật đầu:
"Con là Cố Thường Hi, dì là dì Từ có phải không?"
"Hi Hi lâu rồi mới gặp lại con, không ngờ cháu đã lớn như vậy rồi còn là một mĩ nhân nữa chứ."
Từ Dĩnh đi tới cầm lấy vali của cô đưa cho Tần Minh đang đứng ở cửa:
"Còn không mau qua đây phụ một tay."
Nhìn Tần Minh đi lại gần, cô mới nhìn kỹ được nhan sắc của cậu.
Do mái tóc của cậu che đi đôi mắt nhưng cô vẫn thấy được cậu có đôi mắt nhỏ, lông mi dài, một đôi môi mỏng.
Nói chung đối với cô vẻ đẹp này đã rất soái rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!