Chương 8: Ngày hôm sau, Nhạc Dao lại đến tiệm trà sữa

Tâm hồn nhiều chuyện của A Lý hừng hực thiêu đốt, hai người tranh thủ khi không có khách đã nhanh chóng làm thân với nhau.

"Em thích cậu ấy hả?"

"Đúng ạ."

A Lý hỏi trực tiếp và Nhạc Dao cũng thừa nhận rất dứt khoát.

A Lý vui lắm. Anh ấy thích giao tiếp với những cô bé sảng khoái thế này, bèn chủ động chia sẻ thông tin về Đàm Tu cho cô: "Anh nói cho em biết nè, A Tu ở đây quả thật là bảng hiệu sống của tiệm mình đó, rất nhiều cô nàng tới đây tiêu tiền cũng chỉ vì gương mặt kia thôi."

Nhạc Dao tỏ vẻ lo lắng: "Em cũng phát hiện ra."

Sau khi thân quen với A Lý, Nhạc Dao bắt đầu hỏi thăm thông tin khác: "Anh ấy tới đây làm lúc nào vậy ạ?"

"Lâu lắm rồi, hình như năm ngoái cậu ấy đã tới đây làm thêm, vào mỗi cuối tuần." A Lý nói Đàm Tu tới sớm hơn mình nhưng anh ấy làm toàn thời gian, còn Đàm Tu chỉ làm bán thời gian.

"Anh thấy phong thái của cậu ấy không giống người nghèo khó, có lẽ cậu ấy muốn kiếm ít tiền tiêu chăng?" Đàm Tu không chủ động giao lưu với người khác nên A Lý chỉ hiểu sơ về anh mà thôi.

Nhạc Dao khéo ăn nói khiến A Lý quyết định bưng băng ghế tới ngồi cạnh Nhạc Dao. Hai người càng nói càng dí sát vào nhau, mãi đến khi giọng nói nghiêm nghị không có độ ấm của Đàm Tu vang lên: "A Lý, anh không thấy khách phải không?"

Quay đầu nhìn, đúng là có hai ba người khách đang xếp hàng, A Lý chột dạ sờ đầu rồi hất mặt trêu ghẹo Nhạc Dao: "Ghen đấy."

Nhạc Dao che miệng cười: "Thật hả anh?"

Sau khi A Lý đi, nụ cười trên mặt Nhạc Dao phai nhạt.

Những lời đồn trong trường học khác hẳn với khi mình tiếp xúc với Đàm Tu, Đàm Tu có rất nhiều bí mật mà cô hoàn toàn không biết.

Ban đầu, cô muốn quen biết Đàm Tu là vì vẻ ngoài nổi bật và tinh thần can đảm cứu người lúc nguy nan của anh. Bây giờ thì sao, cô đầy ắp tò mò về Đàm Tu.

Nhạc Dao tới hồi lâu nhưng Đàm Tu không chủ động bắt chuyện với cô, đến cả A Lý cũng không chịu nổi tới mức phải ngoài sáng trong tối đẩy anh qua: "Con gái nhà người ta tới vì em đấy, tốt xấu gì em cũng nên quan tâm người ta đi chứ."

Đàm Tu chăm chú xử lý công việc trên quầy: "Vì sao em phải quan tâm?"

"Sao có thể giống nhau được." Cầm hộp đã hết sạch, A Lý lấy từ trong ngăn kéo ra một bọc ống hút mới bỏ vào: "Anh chưa từng nghe em nói đi ăn tối với người khác nha."

"Rầm." Đàm Tu xốc bình nước, nặng nề đặt lên bàn.

A Lý bị hoảng bởi tiếng động này nên vội dừng lại.

Đừng thấy anh ấy lớn tuổi hơn Đàm Tu, nhưng trong xương có vài phần… kính nể Đàm Tu?

Anh ấy còn nhớ mùa hè năm nay, có người đến tiệm trà sữa gây chuyện bảo rằng uống trà sữa của tiệm này bị tiêu chảy. Bên họ hung hãn dữ tợn, không ai dám ra ngoài đối chất, chỉ có Đàm Tu nghiêm túc yêu cầu bên kia đưa ra chứng cứ và đến bệnh viện kiểm tra, sau đó dùng uy quyền của "cảnh sát" liên tiếp đẩy lùi người gây chuyện.

Đâu ai biết rằng anh vẫn là trẻ vị thành niên.

A Lý chắc chắn Đàm Tu này không phải người tầm thường, tuy bây giờ pha trà sữa với anh ấy, nhưng biết đâu ngày nào đó anh sẽ trở thành một ai đó ngoài tầm với của anh ấy thì sao.

Nhưng ai mà chẳng có tính tò mò. Trước kia cũng có con gái chạy tới tiệm ngồi chầu chực đến khi Đàm Tu tan việc mà cũng chẳng làm nên trò trống gì, chỉ mỗi Nhạc Dao có thể đi ăn tối với Đàm Tu. Quả là ly kỳ.

Nghĩ vậy, A Lý nhún vai rồi lo bận việc của mình.

Bên kia, Nhạc Dao đặt cặp lên bàn, gọi hai ly trà sữa rồi bắt đầu nghịch điện thoại di động.

"Cốc cốc…"

Âm thanh đó làm cô ngẩng đầu lên, một dáng người cao ráo mạnh mẽ đứng bên cạnh cô, cánh tay thẳng đứng và ngón tay cong lại gõ lên bàn.

"Em định ngồi đây tới tối hả?" Đàm Tu nhìn chằm chằm cô, đôi đồng tử đen láy sâu thẳm dường như có thể đè ép người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!