Nhạc Dao phải trốn về lớp học.
Xấu hổ chết mất! Nhạc Dao mở sách giáo khoa trùm lên đỉnh đầu, thiếu điều muốn tìm cái bàn để chui xuống.
"Hôm trước cậu vừa mới nói vậy rồi."
Lâm Viễn Châu đã quen với biểu hiện thái quá của cô. Cậu ấy đưa mắt nhìn Lý Tây Nguyệt lý trí như mong muốn biết được điều gì đã xảy ra.
"Cách theo đuổi của cậu quá hổ báo rồi."
Là một cậu con trai, Lâm Viễn Châu cũng bày tỏ cách theo đuổi này không ổn:
"Không phải mình đả kích cậu, lúc chúng ta chưa vào trường, các đàn chị khối trên từng tỏ tình bằng hàng tá cách mà chẳng một ai thành công đấy."
Nhạc Dao nhíu mày: Nói nghe thử?
Lâm Viễn Châu nháy mắt ra hiệu, chìa tay với cô.
Nhạc Dao bĩu môi, thuần thục lấy tiền lẻ từ trong túi ra ném cho cậu ấy.
Khụ. Lâm Viễn Châu tằng hắng:
"Hai ngày qua mình lại hỏi thăm được chút chuyện về người ấy, nhưng là thông tin tiêu cực nha."
Nhạc Dao liên tục thúc giục: Nói mau nói mau.
"Nghe nói lúc anh ấy vừa vào trường đã vô cùng nổi tiếng. Năm đầu tiên vào học, với ngoại hình cấp bậc hotboy đó, mỗi ngày đều có người lượn lờ bên ngoài lớp học chỉ để ngắm anh ấy thôi đấy. Cứ vài ba bữa sẽ có nữ sinh tỏ tình với anh ấy và nhét mấy bức thư tình vào ngăn bàn của anh ấy nữa."
Nhạc Dao nói trúng ngay trọng âm:
"Ý là mình có rất nhiều tình địch hả?"
"Lúc ấy thì đúng, nhưng sau đó lại xảy ra một chuyện." Lâm Viễn Châu cố làm ra vẻ huyền bí nhằm thu hút sự chú ý của hai người:
"Tựu trường không bao lâu thì có mấy học sinh tiểu học chạy tới trường tìm anh ấy, một cô bé trong đó còn tự nhận mình là em gái của Đàm Tu, nhưng chẳng những Đàm Tu không quan tâm, mà còn làm cô bé ấy khóc nữa."
"Không ai biết rõ chi tiết cụ thể nhưng tóm lại rất khó xử. Kể từ đó, danh tiếng của Đàm Tu kém hẳn." Suy cho cùng, một nam sinh đến cả em gái ruột cũng chẳng màng thì đáng tin thế nào được chứ?
"Hơn nữa, anh ấy vốn vào đây với số điểm thủ khoa, nhưng sau khi lên cấp ba thì thành tích lại trượt dốc không phanh, từ lớp chuyên xuống lớp thường, bây giờ không biết xếp tới hạng mấy trăm rồi." Con cưng của trời rớt xuống thật đáng tiếc nuối, tài hoa mất hết không còn nhiều hào quang nữa.
Tất nhiên, đến bây giờ cũng có rất nhiều cô gái thích vẻ lạnh lùng của Đàm Tu, chỉ có điều thái độ lãnh đạm và ác liệt của Đàm Tu đã hù doạ kha khá mấy cô nàng nhát gan rồi.
"Đại ca à, hay mình bỏ cuộc đi."
Hiện giờ, Lâm Viễn Châu rất khinh bỉ Đàm Tu:
"Nhân phẩm không ổn, học hành không xong, tính tình không ra sao, cậu còn ham gì nữa?"
Nhạc Dao nhỏ giọng đáp: Đẹp trai mà...
Dĩ nhiên, cô không phải là người chỉ vì gương mặt mà không biết phân biệt đúng sai. Điều Đàm Tu gây ấn tượng cho cô là cảnh tượng anh lao tới cứu người trên thang cuốn kia, đến bây giờ ký ức hãy còn mới mẻ:
"Lúc mình gặp anh ấy không phải như thế, các cậu suy nghĩ thử đi, một người xấu xa ích kỷ sẽ phóng qua thang cuốn cứu người ngay lúc nguy cấp sao?"
Lâm Viễn Châu tặc lưỡi: Cũng đúng...
Giả sử họ gặp phải tình huống như thế, hẳn sẽ không có can đảm xông ra.
Rèn sắt khi còn nóng, Nhạc Dao cố gắng thuyết phục hai bạn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!