Chương 24: “Chờ em đủ 20 tuổi thì chúng ta sẽ kết hôn.”

Khi Tết âm lịch đến, một chiếc máy bay từ nước ngoài bay qua bầu trời và đáp xuống Vân An.

Lý Tây Nguyệt nửa năm không gặp nay đã thay đổi về ngoại hình. Mái tóc đen vốn luôn được buộc đuôi ngựa giờ đã nhuộm thành màu nâu hồng, trông cô ấy có vẻ thuỳ mị hơn nhiều, đến cả gọng kính cũng Tây hơn.

Nhạc Dao

- đến sân bay từ sớm

- thấy cô ấy thì lập tức lao đến và tặng cho cô ấy một cái ôm nồng nhiệt: "Tây Nguyệt Nguyệt, mình nhớ cậu lắm đó."

Mái tóc xoăn mềm mại bẩm sinh của cô cọ vào mặt Lý Tây Nguyệt, Lý Tây Nguyệt chống tay vào va

-li hành lý, đầu hơi ngửa ra sau đón nhận cái ôm "hủy diệt" của cô.

Hai người cùng bắt xe rời khỏi sân bay. Trên quãng đường dài nửa tiếng, Nhạc Dao quấn lấy Lý Tây Nguyệt hỏi này hỏi kia, từ hoàn cảnh nước ngoài tới văn hoá ăn uống và niềm vui thú học tập.

Trong lúc học đại học, hai người vẫn giữ liên lạc trực tuyến, nhưng vì sự khác biệt về lịch trình nên không thể kể chi tiết mọi thứ chỉ qua mạng được.

Lâu lắm Lý Tây Nguyệt mới về, Nhạc Dao cùng cô ấy trở về căn hộ riêng để thu dọn hành lý, rồi đề cập đến kế hoạch cho buổi tối: "Chiều nay A Tu sẽ tới ăn tối với tụi mình đó."

Lý Tây Nguyệt thuận miệng hỏi: "Anh ấy lại đi làm à?"

"Lần này là giáo sư của trường dẫn anh ấy đến bệnh viện thực tập." Một số giáo viên trong trường họ là bác sĩ chuyên nghiệp kiêm giảng viên. Tài năng của Đàm Tu xuất chúng nên các thầy cô đều rất vui lòng bồi dưỡng nhân tài.

Lý Tây Nguyệt cảm thán: "Giỏi vậy, mới năm hai đại học mà…"

Dọn dẹp xong đã gần đến giờ ra ngoài, Nhạc Dao do dự hồi lâu mới hỏi: "Chúng ta có nên gọi thêm Châu Châu không?"

Lý Tây Nguyệt đưa lưng về phía cô, lát sau mới trả lời: "Do cậu thôi."

Nhạc Dao gọi điện cho Lâm Viễn Châu, tiếc là hôm đó cậu ấy lại có việc bận nên không đến kịp.

Kỷ Trì đang đi chơi với cha mẹ ở nước ngoài chưa về, vì vậy buổi liên hoan này chỉ có ba người thôi.

Tuy nói là buổi gặp gỡ của ba người nhưng thật ra đây là buổi "cún độc thân" tự tìm ngược đãi từ đôi "trên tình bạn dưới tình yêu" này thì đúng hơn.

Vào năm cấp ba, ấn tượng của Lý Tây Nguyệt về Đàm Tu là lạnh lùng và xa cách, nhưng khi ở bên Nhạc Dao anh lại luôn kín đáo và kiềm chế.

Chẳng biết nửa năm nay hai người đã tiến triển nhanh thế nào mà khi chọn món ăn, Đàm Tu không chỉ biết chính xác sở thích và khẩu vị của Nhạc Dao, thậm chí còn nhớ cô không thể ăn cay trong kỳ kinh nguyệt nữa.

Lý Tây Nguyệt day trán, quả thật không thể chịu đựng nổi nữa.

Họ không cố ý ra vẻ nhưng trong lúc vô tình họ lại phơi bày điều đó khiến người ta có phần ao ước.

Sau đó Nhạc Dao kéo cô ấy đi dạo phố, chạy khắp trung tâm thương mại.

Cô ấy thấy rõ Đàm Tu không có hứng thú với chuyện này, thậm chí là ngao ngán, vậy mà anh chẳng nói gì cả.

Lúc Nhạc Dao chọn đồ, Đàm Tu không tỏ ra chiếu lệ hay lờ đi tất cả mà bước vào khu nghỉ ngơi như những người bạn trai khác. Anh sẽ luôn đứng gần Nhạc Dao để khi cô hỏi thì anh sẽ là người đầu tiên đáp lại.

Anh không nói thích nhưng tình yêu lại rõ ràng đến thế.

Hai cô gái tay nắm tay đi đằng trước, còn Đàm Tu tự giác giữ một khoảng cách ở đằng sau.

Không biết Nhạc Dao nói gì với Lý Tây Nguyệt mà hai người quay lại nhìn anh rồi cười. Lý Tây Nguyệt thì bình thường, nhưng Nhạc Dao lại rất khoa trương.

Anh nghi ngờ cau mày nhìn theo hướng họ đang nhìn, chợt thấy đối diện là một cửa hàng nhãn hiệu nhẫn kim cương.

Trên quảng cáo hiện rõ: Nhẫn cầu hôn DR, đàn ông chỉ có thể đặt duy nhất một chiếc trong đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!