Chương 22: Sau này bọn mình kết hôn sẽ mời cậu ngồi bàn chính

Đàm Tu đến toà nhà dạy học nhưng không đón được người, bèn gọi điện thoại hỏi thì Nhạc Dao mới ấp úng kể thật.

Cô vô ý té ngã khi đang học thể dục, chẳng những đầu gối bị trầy, mà mắt cá chân cũng bị trật rồi sưng lên.

Cô gái vốn luôn yếu ớt này đau đến nước mắt lưng tròng, vì vậy cô bèn xin chủ nhiệm lớp cho nghỉ rồi gọi cho ba mẹ đón mình về nhà.

Thông thường, dù có chuyện vui hay không vui cô đều sẽ kể hết, nhưng chỉ có lần ngã bị thương này, Nhạc Dao không rêu rao khắp nơi.

Thấy Đàm Tu gọi điện tới, phản ứng đầu tiên của cô là chột dạ, rề rà hồi lâu mới bắt máy: "Alô, A Tu..."

Qua cuộc trò chuyện giữa hai người, cô từ từ lộ ra ánh mắt khó thể tin.

Mười phút sau, Nhạc Dao khập khiễng lén đi ra cửa.

Mở cửa ra, Đàm Tu trong bộ áo lông màu đen và đeo cặp đen ở một bên vai đang đứng trước mặt cô.

Không tỉnh táo và bình thản như ngày thường, giờ phút này hơi thở anh không đều. Trong mùa đông rét lạnh, gò má như ngọc ửng đỏ vì nóng.

Ngay cả tóc cũng bị gió đêm thổi rối.

Đàm Tu chạy từ trường về đây mà chỉ mất một nửa thời gian thường dùng để về nhà. Anh quan sát Nhạc Dao cẩn thận từ trên xuống mấy lần: "Em bị thương ở đâu?"

Nhạc Dao chỉ vào chân.

Vì đầu gối bị thương nên cô cố ý mặc quần dài rộng thùng thình, che kín đến mức không nhìn thấy gì cả.

Lo cho vết thương của cô, Đàm Tu cau chặt mày: "Để anh xem coi."

Nhạc Dao cả kinh: "Vậy... không tốt đâu."

Sắc mặt Đàm Tu nghiêm túc: "Ba mẹ em ở trong phòng thì anh có thể làm gì em chứ?"

Bầu không khí khi đứng trò chuyện ở cửa khiến người ta thấp thỏm, Nhạc Dao đành chỉ vào bên trong: "Hay là vào phòng em trước đi."

Lần này đến lượt anh lúng túng: "... Vậy không tốt đâu."

Nhạc Dao trả câu vừa rồi lại cho anh: "Ba mẹ em ở kế bên, em có thể làm gì anh chứ?"

Rõ là thể hiện sự lo sợ nhưng giờ phút này lại bị hai người lấy ra làm lá chắn.

Nhạc Dao ngồi trên giường, cẩn thận vén quần lên cho vết thương lộ ra. Chỗ đầu gối được dán băng gạc trông không lớn lắm, còn mắt cá chân thì sưng vù.

Đàm Tu vươn tay, rồi dừng lại ở khoảng cách gần: "Đau lắm hả?"

Hai tay Nhạc Dao chống bên giường, cô thở dài: "Bây giờ thì đỡ rồi ạ."

"Sao lại bị ngã vậy?"

"Chạy bộ đó ạ, chân yếu nên em bị ngã."

Cô ghét học thể dục, mỗi lần học tới tiết đó là cảm thấy đau chân, bây giờ quả nhiên gặp chuyện xui rủi rồi.

Cửa phòng ngủ đóng chặt, giọng của hai người được ép xuống rất thấp, tuy nhiên vẫn là Nhạc Dao nói nhiều nhất, còn Đàm Tu chỉ một mực lắng nghe cô phàn nàn đại loại như "tiết thể dục mệt chết đi được", "ngày nào cũng phải kiểm tra", "tối về làm bài", "chẳng ngủ ngon giấc được"... mà thôi.

Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân đi ngang qua, Nhạc Dao giật mình đứng bật dậy. Vốn dĩ bị trật mắt cá chân đã là nghèo gặp phải cái eo rồi, cô đau đến mức há to miệng nhưng không dám kêu thành tiếng.

Nhạc Dao ngã ngửa ra sau, Đàm Tu đưa tay ra đỡ theo phản xạ. Trong phút chốc, hai người đồng thời ngã xuống giường.

Nhạc Dao nằm phía sau, Đàm Tu chống hai cánh tay ở bên hông cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!