Ai có thể ngờ người cuối cùng cùng đội với họ lại là Đàm Tu.
Khi Nhạc Dao đưa anh tới trước mặt Lâm Viễn Châu và Lý Tây Nguyệt, cả hai hơi lo lắng, dù sao thành tích mỗi lần thi tháng của Đàm Tu không được tốt cho lắm.
Dẫu vậy, Nhạc Dao một mực tin tưởng anh, chừng như có thể sánh ngang fan cuồng ấy chứ. Cô ngốc nghếch khoe khoang: "A Tu nói được thì chắc chắn sẽ được!"
Thú thật, Lâm Viễn Châu coi trọng học bổng của cuộc thi này nên hơi do dự.
Nhưng anh được Nhạc Dao đưa tới, vì thế cuối cùng Lâm Viễn Châu nhảy xuống khỏi ụ đá rồi chìa tay tỏ ý hợp tác với Đàm Tu: "Nếu đại ca đã nói thì mình tin."
Câu này nghe có vẻ quan hệ giữa họ khá thân, Đàm Tu chợt hối hận cùng hợp thành đội với cậu.
Nhưng ngoái nhìn cô gái đang cười hì hì bên cạnh, anh lại quay qua bắt tay Lâm Viễn Châu. Mọi việc xảy ra chỉ trong tích tắc.
Thời gian đăng kí cuộc thi Vật lý kết thúc vào giữa tháng Sáu. Lâm Viễn Châu và Lý Tây Nguyệt thường xuyên cùng thảo luận những nội dung liên quan, dẫu sao họ vẫn có cảm giác xa cách với Đàm Tu.
Một ngày cuối tuần sau khi đăng kí, Đàm Tu phát một bộ đề kiểm tra cho hai người. Lâm Viễn Châu và Lý Tây Nguyệt nhìn nhau, không hiểu ý định của anh: "Cái này để làm gì vậy ạ?"
Mục đích của Đàm Tu rất rõ ràng: "Kiểm tra trình độ của hai đứa."
Đùa à? Học sinh điểm thấp nhất bị nhà trường phê bình trong các kì thi tháng kiểm tra trình độ của những người trong top mười cơ đấy. Dẫu cho Đàm Tu học hơn họ một lớp cũng không đủ tư cách lớn lối vậy đâu được không?
Ngại vì Nhạc Dao là người trung gian nên họ nhẫn nhịn không nói. Sau khi quét nhanh đề bài, họ nhìn nhau rồi thật sự cầm bút lên, càng làm thì càng nhíu mày.
Hết giờ, Đàm Tu kiểm tra kết quả rồi vô cùng lạnh lùng đưa ra đánh giá dành cho cả hai: "Ha, trình độ cỡ này mà đòi giành giải nhất à."
Hai kẻ học giỏi thầm khó chịu: "Anh lấy đề này ở đâu ra vậy? Nằm ngoài nội dung học quá rồi."
Đàm Tu không nể tình: "Thi thố sẽ không quan tâm các em học lớp mấy đâu."
Tập trung vào những đề bài hai người làm sai hoặc bỏ trống, Đàm Tu viết công thức cho từng bài. Cách giải của anh mạch lạc, rõ ràng và ngắn gọn, là những quy trình mà Lâm Viễn Châu và Lý Tây Nguyệt đọc thì hiểu nhưng không nghĩ ra.
Trong phút chốc, họ đã thay đổi cách nhìn về Đàm Tu.
Mấy ngày sau, hai người phải nhìn Đàm Tu bằng cặp mắt khác xưa.
Một tuần sau, "đại ca" trong miệng Lâm Viễn Châu suýt nữa đã đổi thành người khác rồi.
Khi thấy hai bạn mình "răm rắp nghe theo" Đàm Tu, Nhạc Dao cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ lại đấy là người mình tìm đến, Nhạc Dao rất đắc ý: "Sao nào, mình đã nói A Tu rất thông minh mà."
Cả hai giơ ngón cái lên.
Nhạc Dao ngây ngất như thể mình được tán dương: "Có phải anh ấy giỏi hơn cả thầy cô luôn đúng không?"
Lý Tây Nguyệt đánh giá: "Giống chủ nhiệm ma quỷ trường học vậy đó."
"Kinh khủng vậy sao?" Cô không thấy vậy mà. Tuy lúc dạy cô làm bài, Đàm Tu nói năng rất thận trọng và trông cực kì nghiêm túc, nhưng anh chưa từng nổi giận.
Nghe Nhạc Dao miêu tả Đàm Tu, Lý Tây Nguyệt và Lâm Viễn Châu nhìn nhau, nghĩ bụng, đúng là cùng nghề không cùng số mệnh mà.
Mặc dù không nói rõ ra nhưng họ ngầm thừa nhận Đàm Tu là nhóm trưởng của nhóm thi này nên tiến hành chuẩn bị theo sắp xếp của anh.
Đàm Tu đã hỏi mượn giám hiệu phòng thí nghiệm với danh nghĩa thi đấu nên muốn quyết tâm học hành nhằm huấn luyện cho họ khả năng tùy cơ ứng biến. Lắm lúc họ cảm thấy như thể mình đã tìm "giáo viên" làm đồng đội vậy.
Nhiều lần thấy được bản lĩnh của Đàm Tu, Lâm Viễn Châu bắt đầu hoài nghi: "Không phải Đàm Tu là cao thủ ở ẩn đấy chứ? Là kiểu thần thánh cái gì cũng biết, mà còn có thể kiểm soát điểm số nữa ấy."
Lý Tây Nguyệt không hiểu: "Thi thôi mà, sao anh ấy lại phải giấu khả năng của mình chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!