Chương 16: Nắm tay cô dưới gầm bàn

"A Tu, chào buổi sáng nha."

"A Tu, buổi trưa cùng nhau ăn cơm nha ~"

"A Tu, em để quên thẻ mượn sách ở nhà rồi, chiều cho em mượn thẻ nha."

"A Tu..."

Dường như cô đã tìm được thú vui mới, thường xuyên gõ tên anh vào ô nhập tin nhắn, dù gọi thế nào cũng không bao giờ ngán.

Bạn bè nói gần đây cô có gì đó rất lạ, luôn thỉnh thoảng cười khúc khích, giống như... đang yêu vậy.

Lâm Viễn Châu bắt tay với Lý Tây Nguyệt quây cô tại chỗ ngồi ép hỏi: "Hai người không phải đang hẹn hò đấy chứ?"

Nhạc Dao lắc lắc quyển tập nháp trên không: "Không có không có, yêu sớm không tốt, không yêu sớm được đâu."

"Cậu hiền thế à?" Họ không tin.

"Dĩ nhiên rồi, mình rất có nguyên tắc nhé." Nhạc Dao đập tay xuống bàn, cây bút trên tay lăn xuống như muốn phản bác.

Gần đây Nhạc Dao thật sự rất "hiền", bởi cô mượn được rất nhiều sách nhờ thẻ của Đàm Tu, không đọc hết sẽ không biết ăn nói với anh thế nào.

Đàm Tu có thể nhớ chính xác tên của từng quyển sách, thi thoảng anh sẽ cố ý hỏi cô nội dung trong đó, điều này đã khơi dậy lòng hiếu thắng của Nhạc Dao.

Cuối tuần, Nhạc Dao sẽ ở nhà đọc hai quyển sách dày rồi vô tình thiếp đi trên sofa, đến khi tỉnh dậy thì phát hiện trên người đang đắp một tấm chăn.

Cô dụi mắt ngồi dậy, loáng thoáng nghe được tiếng trò chuyện vọng ra từ nhà bếp.

"Ầy, ngày nay có một số bậc phụ huynh thật không biết dạy con."

"Nuông chiều con gái không có lỗi, nhưng không thể cưng chiều quá độ chứ."

Tiêu Tuệ Vân lột bắp cải: "Dao Dao nhà chúng ta được nuôi dạy tốt đấy nhỉ."

Nhạc Dao hết sức nhạy cảm với tên của mình, bèn rướn cổ hỏi: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy ạ?"

Tiêu Tuệ Vân thản nhiên xua đi: "Không có gì."

Nhạc Dao không tin, xỏ dép lê đi tới chỗ mẹ: "Con nghe mẹ nhắc tên con đó nha."

Nhạc Gia Thành

- cầm nồi ở bên cạnh

- nói xen vào: "Mẹ con bực vì vụ thăm hỏi các gia đình ấy mà."

Nhạc Dao nhìn mẹ một cách tò mò.

Nói đến nước này, Tiêu Tuệ Vân bèn kể lại: "Trong lớp mẹ có một cô bé, thành tích của cô bé ấy không tốt, nhưng ỷ nhà có chút tiền mà kéo bè kéo cánh gây sự với các bạn khác, gây ảnh hưởng cực kì không tốt."

"Phụ huynh chẳng thèm tới họp phụ huynh, cứ bảo bận việc suốt. Mẹ nghĩ con cái họ nay đã mười tuổi rồi, sửa tính cho nó vẫn chưa quá muộn nên cố ý dành giờ nghỉ đến nhà con bé để nói chuyện với phụ huynh của cô bé ấy một chút, nhưng kết quả làm cho mẹ rất bực mình!"

Nhạc Dao nôn nóng hỏi tới: "Nhà cô bé đó sao ạ?"

"Ai nấy ăn diện đẹp đẽ lắm, vậy mà chẳng biết điều." Đây là đánh giá của Tiêu Tuệ Vân về gia đình đó: "Cô bé kia ở nhà đúng thật không biết trời cao đất dày, ba mẹ con bé đó còn cố ý qua loa với mẹ giả vờ dạy dỗ đôi câu, nên đứa bé đó chẳng thèm nghe. Lỡ nói nặng thôi là con làm ầm lên, thế rồi họ bắt đầu dỗ nó hệt như nuôi công chúa vậy đấy, chẳng thèm nghe ai nói gì."

Tiêu Tuệ Vân không phải người thích huyên thuyên, bà dẫn dắt rất nhiều học sinh nhưng hiếm khi bàn luận mấy chuyện trường lớp ở nhà. Chỉ có điều, vụ như hôm nay quả thật ngoài dự đoán, nếu là người bình thường cũng sẽ không khỏi than phiền.

"Thế thì chẳng có gì đáng nói đâu, nhưng cái nhà đó còn rất thiên vị nữa. Con gái thì muốn gì được nấy, con trai lại bị nghiêm khắc chê trách như thể không phải là con ruột ấy." Là bậc cha mẹ, từ xưa đến nay Tiêu Tuệ Vân luôn chú trọng vấn đề giáo dục con cái: "Chúng ta làm cha mẹ, nếu sinh hai đứa thì phải xử lý mọi việc công bằng, bên này nặng bên kia nhẹ chẳng phải sẽ làm lòng con lạnh giá sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!