Một lời mời video hiện trên điện thoại, tim Nhạc Dao đập lên thình thịch, cô chọn chấp nhận, rồi màn hình chuyển sang đen đặc.
Ngay khi Nhạc Dao đang tự hỏi thì một chấm trắng mờ bỗng xuất hiện giữa màn hình rồi lan rộng thành một vòng tròn sáng, cho đến khi tràn ra cả màn hình.
Bông tuyết rơi lả tả, thế giới hoá thành màu trắng bạc.
"Quao." Với bầu trời tuyết trong đôi mắt, cô không cầm lòng được cất lời khen ngợi.
"Nhạc Dao, sinh nhật vui vẻ." Đàm Tu vươn tay, hạt tuyết thiêng liêng rơi xuống giữa ống tay áo màu đen của anh, đen trắng giao hoà, bông tuyết sáu cánh trong suốt như không thuộc về thế gian.
Món quà sinh nhật đặc biệt này đã bù đắp cho sự tiếc nuối của Nhạc Dao khi không thể đến núi tuyết. Cô hạnh phúc đến mức nhảy cẫng lên ngay trong phòng ngủ, không chỉ vì món quà mà còn bởi người tặng nó rất đặc biệt.
Sau đó, cô được voi đòi tiên: "Đàn anh, em còn một điều ước sinh nhật nho nhỏ nữa ạ."
Đàm Tu giơ điện thoại hướng về cảnh núi tuyết, vừa trò chuyện với người trong video: "Nói đi."
Ôm gối ngồi trên ghế cười khúc khích, Nhạc Dao bạo dạn yêu cầu: "Có thể chuyển ống kính xuống cho em nhìn mặt anh được không ạ?"
Đàm Tu quả quyết nghiêng ống kính: "Không được."
"Nhưng em đã 1 2 3 4..." Nhạc Dao nghiêm túc giơ ngón tay lên đếm rồi nói to vào màn hình: "7 8 ngày chưa được gặp anh rồi mà."
Đàm Tu không động đậy: "Ờ."
Nhạc Dao kiên trì không từ bỏ: "Đàn anh, không giấu gì anh, trí nhớ của em không tốt lắm đâu ạ."
Đàm Tu vô cùng nhẫn nại: "Nên là?"
Nhạc Dao ném gối ôm ra, ngữ điệu tăng nhanh: "Nên em cảm thấy chúng ta cần phải nhìn mặt nhau để khắc sâu nhớ kĩ hơn."
Trong điện thoại di động truyền ra một tiếng cười rất khẽ, Nhạc Dao thính tai bắt được, lập tức thừa thắng xông lên: "Chỉ nhìn một cái thôi mà."
Cô cố ý kéo dài âm cuối khiến chất giọng trở nên du dương hơn khi qua đến đầu dây bên kia.
Anh không khỏi siết chặt tay, ngập ngừng hai giây rồi mới nói: "Nhạc Dao, đừng có ăn vạ."
Nhạc Dao thầm phồng má, ngỡ đã thất bại, thì lúc này hình ảnh chợt thay đổi, ống kính ngắm ngay trước người Đàm Tu.
Mắt cô sáng lên, bỗng dưng nghe có người gọi tên "Đàm Tu", ngay sau đó video bị cắt ngang.
Trong lúc cô đang thắc mắc thì Đàm Tu đã gửi một tin nhắn chữ tới: Có việc rồi.
Mẹ Đàm tìm cả buổi mới thấy Đàm Tu đang đứng trên sườn núi, bèn vội ngoắc anh ngay: "A Tu, em con muốn trượt tuyết, con dẫn nó đi đi."
Đàm Tu điềm tĩnh cất điện thoại di động, đút hai tay vào túi: "Con không dẫn."
Dường như mẹ Đàm sớm đã quen với tính tình của anh nhưng bất chấp việc anh từ chối, bà nói tiếp: "Chẳng phải con biết trượt tuyết ư, con dạy cho nó, chơi với nó một lát đi."
Đàm Tu nhếch môi, trong mắt ánh lên chút mỉa mai: "Không sợ con lại làm con gái cưng của mẹ té à?"
Mẹ Đàm vừa nghe vậy, chợt nhớ tới chuyện năm ngoái, bèn lo lắng quay lại dỗ dành con gái: "Kỳ Nhi, mẹ tìm huấn luyện viên chuyên nghiệp dạy con nhé?"
Đàm Kỳ Nhi khăng khăng không chịu, cứ kéo tay mẹ Đàm lắc suốt: "Không sao đâu mẹ, con muốn chơi với anh mà."
"Được được được." Cha mẹ nhà họ Đàm hết mực chiều chuộng con gái, nếu con gái muốn chơi thì Đàm Tu không được từ chối.
Mẹ Đàm lại ngẩng đầu, dặn anh bằng giọng ra lệnh: "Con tạm chơi với Kỳ Nhi chốc lát đi, mẹ sẽ tìm huấn luyện viên quan sát."
Có lẽ vì lo nghĩ đến những gì Đàm Tu vừa nói, mẹ Đàm lại cảnh cáo: "Con chăm sóc em cẩn thận đấy, nếu em bị thương thì ba con sẽ không tha cho con đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!