Hôm nay bước vào trường có cái gì rất lạ, nhưng cô không biết lạ cái gì. Ai cũng nhìn cô với ánh mặt kì lạ rồi xì xào, chỉ chỏ gì đó. Cô không muốn quan tâm cũng không được vì mọi thứ diễn ra trước mắt họ không ngại ngùng thể hiện trước mặt cô.
Vừa vào lớp thì không khí trở nên ngột ngạt hơn, ai cũng nhìn cô, có người còn nhìn cô cười với nụ cười châm chọc."Hải Miên cậu đi theo mình"
Chưa kịp trả lời thì cô đã bị Cúc Hoa lôi vô nhà vệ sinh."Hải Miên cậu nói cho mình biết đi những gì trong trường đồn có đúng không? Còn nữa người đàn ông hôm trước đón cậu là ai?"
Hải Miên định trả lời thì cửa nhà vệ sinh đẩy vào là Tố Tố và người đi sau mà Hải Miên luôn cảm thấy ngưỡng mộ vì luôn được mẹ cô yêu thương đó là đại tiểu thư Hà gia Hà Như."Ui ai đây. Không phải là Hải Miên sao? Tố Tố vừa vào buông lời châm chọc, Hà Như đứng kế bên cười châm chọc. -" Sao thế cậu muốn làm tiểu tam giống người ta hay sao?. Hay muốn học hỏi cách được bao nuôi?
"Hà Như nhìn Tố Tố rồi quay sang nhìn Hải Miên bằng ánh mắt châm chọc. -" Trời. Cậu nghĩ sao vậy. Mình sợ bẩn lắm. Nghề đó chỉ hợp với cậu ta thôi- Các cậu có thôi đi không. Miệng ăn cơm hay ăn gì mà thối thế
"Cúc Hoa tức giận thay cho bạn."
- Mày nói gì. Dám nói ai miệng thối
"Cúc Hoa định bước tới thì Hải Miên kéo lại. -"Mặc kệ họ. Họ thích nói gì thì nói. Mình không làm gì sai cả. Chỉ cần cậu tin mình là được- Mình tin cậu
"Cúc Hoa trả lời rất kiên định -" Được rồi chúng ta vào lớp thôi
"Tố Tố ghét nhất thái độ lãnh đảm không quan tâm đến mọi chuyện coi trời bằng vun của Hải Miên. Chắn ngay đường đi nhìn vào cổ cô -" Đừng tỏ mình thanh cao. Vậy dấu gì trên cổ cậu thế. Cũng có ngày bị người ta chơi chán rồi bỏ như miếng vải rách.
"Nghe nhắc đến dấu vết trên cổ, mặt tức thời muốn đỏ lên. Cái tên Minh Hạo đáng chết cứ thích để lại vết hôn trên cổ cô. -" Mình không có gì phải giải thích với cậu cả.
Tránh ra
"Nói rồi cô nắm tay Cúc Hoa bước đi vừa ra đến cửa thì nghe tiếng Hà Như vang lên -" Thì ra là mẹ biết nhìn xa trông rộng, biết rằng cô sẽ trở thành người khiến cho xã hội phải ghê tởm. Nên mẹ từ đầu không muốn nhận cô"
Nói rồi cô khoanh tay trước ngực xem vẻ mặt xanh mét của Hải Miên.
Hải Miên hai tay nắm chặt, lòng ngực âm ỉ nhưng không đau lắm chỉ thấy hơi chua chát cho cuộc đời mình thôi. Có lẽ bây giờ cô đã có anh, tình cảm anh. Bây giờ cô mới hiểu anh quang trọng với cô như thế nào.
Thu lại suy nghĩ cô quay lại đối diện với Hà Như"Cám ơn cậu đã nhắc mình, nếu không mình xém quên mất mình còn có một người để gọi là"mẹ
". Đúng vậy bà ấy không nhận mình vì mình không có gì cả, còn cậu có tất cả. Nhưng phiền cậu về nói với bà ấy dùm mình Hải Miên ngày xưa đã chết năm 13 tuổi. Hải Miên bây giờ không có mẹ. Mẹ tôi đã chết từ lâu rồi. Còn người mà cậu vừa gọi là mẹ tôi. Bà ấy không xứng đáng"
Nói rồi cô đi thẳng ra cửa. Khi còn nhỏ thấy được tấm hình của bà, tối nào cô cũng ôm nó ngủ, tưởng tượng như mẹ đang ôm mình, tuy ít tiếp xúc nhưng khuôn mặt bà đã khắc sâu vào tâm trí cô. Đúng vậy năm 13 tuổi biết được chỗ ở của mẹ, cô hay lén núp sao bụi cây nhìn lén bà.
Thấy bà ôm ấp nâng niu Hà Như cô ước mong một lần được mẹ ôm như vậy. Lén nhìn quan sát bà trở thành thói quen của cô dù lúc nào về nhà cô cũng ôm gối khóc nức nở.
Có một lần cầm lòng không đặng thấy bà xuống xe có một mình, cô lấy hết can đảm chạy tới gọi bà, không phải xin xỏ hay gì khác chỉ mong nhận được cái ôm hay câu nói
-Mẹ rất nhớ con.
Nhưng đổi lại là câu nói:"Sao lại đến đây. Con muốn hại chết mẹ sao?. Đi mau đi, nhanh lên"
- Mẹ... con rất nhớ mẹ..."
Cô tiến tới lấy hết can đảm ôm chầm lấy bà
Lần đó cũng là lần Hà Như trông thấy và khóc nức nở bà không ngại đẩy cô ra mất thăng bằng cô té xuống đất nhưng bà đâu thấy vì bà đã ôm chầm lấy Hà Như vào nhà. Cô đâu còn tâm trạng để biết bà giải thích với chồng và con gái bà như thế nào.
Cô không còn biết đau là gì lúc đó trời chuyển cơn mưa to, cứ thế cô đi dưới mưa, không biết đâu là mưa đâu là nước mắt. Tối đó cô sốt rất cao mê man nhưng miệng cứ lẩm bẩm:Mẹ ơi! con nhớ mẹ.
Bà nội cầm không được nước mắt đến cầu xin bà ta đến thăm cô, nhưng mẹ cô không muốn gặp cô và còn nói sao này đừng làm phiền đến cuộc sống gia đình bà.
Khi cô hết bệnh nội kể cô nghe để cô hiểu và hết hi vọng rằng đừng trông mong gì nữa bởi vì một chút xiu lòng trắc ẩn bà cũng không dành cho cô dù là một chút. Kể từ đó cô không còn nhắc đến mẹ nữa và không đi nhìn lén bà nữa đến khi cô và bà nội chuyển đi nơi khác.
Cô phải nghỉ học một năm làm đủ việc để gom góp đủ tiền rồi mới thi vào đại học. Trái đất tròn thật đến khi vào đại học lại học chung trường với Hà Như, và khi gặp bà cô cũng xem như người không quen biết.
Lướt qua bà cho bà biết không có bà cô vẫn sống tốt. Cô không phải là kẻ yếu đuối nhu nhược khi người ta không cần cô mà cô phải bám víu, van xin tình cảm thương hại của người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!