Minh Hạo nâng mặt Hải Miên lên hôn lên mi lên mắt cô, dụ dỗ cho cô bình tĩnh lại đã, rồi anh sẽ hỏi cho ra mọi chuyện, nếu không cô vợ nhỏ này của anh sẽ chết vì đau lòng mà anh cũng sống không nổi nữa."Anh không đi nữa.. ngoan đừng khóc.."
Anhh hôn lên mắt cô, mũi cô, tay thoa lưng cô nhè nhẹ. Hải Miên nghe anh không đi vui mừng hẳn nhưng vẫn không yên tâm, chôn mặt vào ngực anh, hai tay siết chặt vòng eo anh. Cô bây giờ như con gấu panda bám người, chỉ có như vậy cô mới yên tâm. Anh thấy cô bình tĩnh ngừng khóc.
Tay anh vỗ vỗ lưng cô như đang an ủi một đứa trẻ, anh nhỏ nhẹ lên tiếng bên tai cô."Hải Miên nói anh nghe đi, em đã gặp cha anh đúng không?"
Anh thấy người cô chợt cứng lại. Anh nâng mặt cô lên nhìn thẳng vào mắt cô.
"- Hải Miên em không tin anh sao?"
Thấy cô lắc đầu anh lại nói tiếp
"- Chúng ta là vợ chồng không được giấu nhau bắt cứ chuyện gì đúng không?"
Hải Miên ngoan ngoãn gật đầu. Minh Hạo mỉm cười hôn chụt lên mặt cô."Vậy ông ta đã nói những gì với em? Vợ à ngoan nói anh nghe đi?"
Có nên nói cho anh nghe không? Nếu anh thừa nhận những điều đó là sự thật thì sao. Cô nhìn anh mắt lại đỏ lên. Cô tin anh yêu cô là sự thật cô có nên đối diện với sự việc không. Trốn tránh cũng không được gì.
Đúng cô muốn biết sự thật dù kết quả ra sao cô sẽ đón nhận..
-" Em... em biết anh có vợ chưa cưới ở Mỹ. Anh lấy em vì muốn chọc giận ba anh. Nhưng em rất yêu anh, không muốn mất anh... Nhưng em không thể ích kỉ giữ anh cho riêng mình.... em.. em sẽ li hôn với anh để anh về Mỹ cưới cô ta.. dù không danh phận cũng không sao?
Nhưng được bên cạnh anh, như vậy em đã thấy hạnh phúc lắm rồi."
Nghĩ đến đây nước mắt không cầm được lại rơi đầy trên mặt, cô sẽ trả tự do cho anh nhưng cô không muốn mất anh, vậy thì làm tình nhân cũng được, cả đời ở trong bóng tối cũng không sao, còn hơn mất anh cả đời.
Minh Hạo nghe đến đây đã hiểu ra mọi việc.
Ông ta thật sự khiến anh căm hận mà, dám dựng chuyện còn làm vợ anh đau lòng như vậy. Mà người phụ nữ này chưa nghe anh giải thích đã chụp tội cho anh, còn giúp anh nghĩ ra cách giải quyết vấn đề nữa chứ. Vừa thương mà lại vừa giận, dám đòi li hôn với anh, đẩy anh cho người phụ nữ khác.
Nếu sự thật như thế, cô nghĩ anh sẽ bỏ rơi cô để chọn người con gái kia sao. Có lẽ cô không hiểu tình yêu anh đối với cô sâu nặng như thế nào, không một ai có thể thay thế được.
Cô đúng là đáng đánh đòn mà, nghĩ là làm anh phát mạnh vào mông cô, lực không mạnh lắm nhưng vẫn làm cô đau và hét lên, cô đang nghẹn ngào đau khổ nước mắt lưng tròng, giờ lại bị anh đánh mà chẳng hiểu cớ sự như thế nào. Lấy tay xoa xoa mông.
Ngơ ngác chu môi lên án."Đau.. sao anh lại đánh em?"
Minh Hạo chưa nguôi giận cầm tay cô lên đưa vào miệng cắn một cái."Á. Anh điên à. Sao cắn tay em""Đúng rồi anh điên rồi, đang phát điên vì em đây. Ai cho em cái suy nghĩ dám li hôn với anh hả""Nhưng làm vậy anh mới cưới cô ấy được và không trở thành người con bất hiếu""Cô ấy là ai. Anh không phải cưới ai hết vì anh đã có vợ, anh không nợ nần gì ai hết"
-"Nhưng... nhưng hai người đã đính hôn, cô ấy đang chờ anh ở mỹ, cô ấy cũng là con dâu do chính ba đã chọn. Dù rất đau khổ, đây là điều mà em không muốn, nên em trốn ở đây vì em sợ.. sợ gặp anh, anh sẽ thừa nhận sự thật và rời xa em.
Minh Hạo em không muốn anh vì em trở thành người mà xã hội khinh miệt"
Haizz. Thì ra là vậy cô trốn ở đây để gặm nhắm nỗi đau một mình, chắc là lúc nghe chuyện này cô đã rất đau khổ. Vợ anh thật ngốc nghếch mà người như anh mà để ông ấy quyết định hôn nhân cho anh sao?. Anh siết chặt vòng tay cơ thể hai người sát vào nhau không khẽ hở, nâng mặt cô lên nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của cô anh nói rõ từng chữ:"Hải Miên em hãy nghe rõ những gì anh nói, em bị ông ấy lừa rồi. Anh không có vợ chưa cưới nào ở Mỹ cả. Tống Minh Hạo anh chỉ có một người vợ duy nhất là Lăng Hải Miên bây giờ cho đến hết cuộc đời này."
Hải Miên mở to đôi mắt nhìn anh, cô bị lừa sao nhưng rõ ràng còn có ảnh nữa mà."Nhưng em thấy ảnh của hai người.. cô ấy rất xinh đẹp.. đứng bên cạnh anh cô ấy cười rất hạnh phúc"
-Ảnh sao?"Đúng vậy. Chính mắt em thấy mà"
-" Hải Miên anh không biết ông ấy lấy đâu ra, nếu anh nhớ không lầm có thể lần đó là mừng khai trương chi nhánh ở Mỹ, ông ấy có kêu anh chụp hình với con gái bên đối tác, vì giữ mặt mũi cho ông ấy nên anh mới chụp, nhưng nếu đúng là tấm hình đó thì còn rất nhiều người nữa, chắc là ông ấy đã chỉnh sửa.
Mà anh nhớ không lần lúc đó anh mặc áo sơ mi màu cafe bên ngoài là áo vest nâu. Ngoài trừ lần đó anh không có chụp với ai nữa- Đúng... đúng rồi, em nhớ rõ ràng anh mặc áo sơ mi màu cafe vest nâu, thắt cà vạt màu kem, còn cô gái đó mặc đầm đỏ
"Chuyên ngành cô là thiết kế đấy nhớ từng chi tiết đối với cô là chuyện nhỏ. Minh Hạo nhìn cô mỉm cười yêu thương vuốt tóc cô. -"Đúng rồi. vậy em đã bị ông ấy lừa rồi. Ngốc ạ!
"Vậy là anh không có vợ chưa cưới, họ không cần phải chia tay, làm hại cô đau lòng từ chiều giờ. Chưa vui mừng vội cô chợt nhớ ra một chuyện quang trọng không kém. Cô cắn cắn môi chừng chừ mở miệng. -" Vậy... vậy anh cưới em có phải là muốn.. muốn chọc tức ba anh không?
"Anh lấy tay bún vào trán cô lập tức phản bác: -" Dĩ nhiên không phải, anh đâu phải là người làm việc gì mà không biết suy nghĩ.
Với lại anh với ông ấy từ lâu đã không còn quan hệ. Anh cưới em là vì...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!