Editor: Bee
Beta: An Hiên
Tiếng khóc của Chu Nịnh vang lên khắp nơi, khuôn mặt vốn được trang điểm đẹp đẽ cũng trở nên lem nhem.
Trong phòng, có một nữ sinh khá thân thiết với Chu Nịnh đưa khăn giấy cho cô ta lại bị cô ta hung dữ hất ra.
Cô nàng kia trợn tròn mắt hỏi:
"Cậu làm gì vậy Chu Nịnh?"
Chu Nịnh khóc:
"Đừng làm phiền tôi!" Nói xong cô ta quay người muốn đi, Đường Tiếu đứng phía sau cô ta thêm mắm thêm muối:
"Vội vã đi như vậy làm gì, trở lại chơi thêm vài ván trả nợ đi chứ."
Chu Nịnh trực tiếp đóng sập cửa.
Đường Tiếu nở nụ cười giễu cợt, khẽ lẩm bẩm:
"Bắt nạt Tô Đàm nhà tôi ư? Đánh đến nỗi mẹ cô cũng không nhận ra luôn."
Tô Đàm:
"Tiếu Tiếu, chúng ta về thôi."
"Đi nào, chán chết đi được." Đường Tiếu chào hỏi các bạn cùng lớp rồi đi ra cửa với Tô Đàm.
Đường Tiếu ra ngoài liền lén lút hỏi Tô Đàm:
"Đàm Đàm, rốt cuộc hôm nay cậu thắng được bao nhiêu?"
Tô Đàm:
"Không nhiều... đủ tiền sinh hoạt một tháng."
Đường Tiếu bật cười lớn, cũng không biết vì sao Chu Nịnh luôn ngứa mắt Tô Đàm. Cũng may bởi vì Tô Đàm khá bận rộn, không tham gia hoạt động lớp nhiều nên cũng không gặp mặt cô ta. Không ngờ hôm nay cô ta đột nhiên cố ý làm khó dễ.
Đường Tiếu:
"Sắc mặt cô ta chắc là khó coi lắm nhỉ?"
Tô Đàm cũng cười theo:
"Đúng là rất khó coi."
Hai người đi tới quán trà sữa, mỗi người gọi một cốc trà sữa rồi vừa uống vừa đi về kí túc xá.
Đường Tiếu nhai trân châu, hỏi:
"Đàm Đàm, cậu học chơi mạt chược từ bao giờ thế, sao ba năm đại học cũng không thấy cậu chơi bao giờ?"
Tô Đàm chậm rãi đáp:
"Trước đây tớ làm thêm ở một quán đồ ăn nhanh, ông chủ buôn bán không tốt nên cứ có thời gian rảnh thì thích chơi mạt chược, có đôi khi không tìm đủ người, tớ phải vào chơi thay nên học được chút bản lĩnh."
Đường Tiếu: Ồ, ra vậy ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!