Editor: Bạch Vân
Beta: An Hiên
Bầu trời trong vắt, nước hồ gợn sóng lăn tăn.
Du thuyền hình dạng cổ điển vô cùng độc đáo, ngồi trong khoang thuyền vừa thưởng thức thức ăn ngon vừa nghe nghệ sĩ biểu diễn đàn, rất có phong cách cổ xưa.
Các món ăn ở đây cũng khá đặc sắc, được bày biện đầy tinh tế trên bàn phía sau, có rất nhiều món mà Tô Đàm không thể nhận ra. Nhưng Lục Nhẫn Đông chỉ cần nếm thử một lần là có thể nói rõ tên nguyên liệu và cách thức nêm nếm gia vị.
Thức ăn ở trước mặt nên Lục Nghiên Kiều nói rất ít, một lòng thưởng thức mỹ vị.
Sau khi cơm no rượu say, bốn người tìm một nơi yên tĩnh trong khu sinh thái. Lục Nhẫn Đông mượn được cần câu và mồi, tại nơi gió thổi phất phơ liễu rủ, anh khoan thai nhẹ nhàng thả dây câu cá.
Tô Đàm không biết gì về câu cá, kể cả cách đặt cần câu cũng vừa mới học được, nhưng cô cũng thật may mắn, mồi vừa thả xuống đã câu được một con cá to.
"Có cá! Có cá." Nhìn thấy cá mắc câu, Tô Đàm hơi sợ, vội quay đầu nhìn Lục Nhẫn Đông.
Lục Nhẫn Đông cười: "Em đừng vội thu dây, nếu không cá sẽ trượt ra đấy." Anh đứng lên từ từ đi đến sau lưng Tô Đàm, ôm cô từ phía sau, vươn tay nắm lấy tay Tô Đàm, hướng dẫn cô thu dây.
Nhiệt độ cơ thể Lục Nhẫn Đông cao hơn Tô Đàm rất nhiều, lồng ngực của anh dán sát vào phía sau lưng Tô Đàm, nhiệt độ nóng hổi truyền qua lớp áo mỏng đến người Tô Đàm, cô bị anh ôm vào trong ngực càng làm tôn lên dáng người nhỏ nhắn xinh xắn. Tô Đàm hết sức chăm chú nhìn dây câu trên tay, nhất thời không để ý đến không khí mập mờ giữa hai người.
Lục Nghiên Kiều và Hứa Lăng Duệ ngồi bên cạnh ai oán ăn thức ăn cho chó.
Chú cá mắc câu là một con cá chép có cái đuôi xinh đẹp, cuối cùng Lục Nhẫn Đông cũng dùng lưới bắt nó lên, anh cười: "Vận may của em không tệ, đây là một con cá chép to, loại này rất khôn, bình thường khó bắt lắm đấy."
Tô Đàm ngồi xổm ở bên cạnh, hai mắt tỏa sáng, vươn tay chọc chọc lên thân con cá, ngại ngùng cười: "Là em câu được."
"Đúng vậy, do em câu." Lục Nhẫn Đông bỏ cá vào trong sọt, rửa tay rồi nhẹ nhàng véo lên mặt Tô Đàm, "Để tối làm món cá giấm đường cho em ăn."
Tô Đàm vui vẻ gật đầu.
Tính tình Lục Nghiên Kiều nóng nảy nên không thích hợp câu cá, cả buổi trưa đều không có thu hoạch gì, cuối cùng dứt khoát tìm cái ghế ngồi phịch lên ngủ trưa. Chờ đến khi cô ấy tỉnh lại, sọt cá của bọn họ đã có thêm vài con cá nữa. Xem ra buổi tối hôm nay không phải lo rồi.
Khác với Lục Nghiên Kiều, Tô Đàm lại rất thích câu cá, cô và Lục Nhẫn Đông im lặng ngồi bên bờ hồ, không nói chuyện phiếm cũng không cảm thấy có gì lúng túng.
Lục Nhẫn Đông: "Người thích câu cá mà anh quen không nhiều lắm, đại đa số đều thích các hoạt động sôi nổi." Càng không nói đến Tô Đàm chỉ là cô gái mới hơn hai mươi tuổi, anh vốn nghĩ rằng nếu Tô Đàm cảm thấy nhàm chán thì sẽ đưa cô đi chơi chỗ khác, không ngờ Tô Đàm thích câu cá đến như vậy.
Tô Đàm: "Không đâu, rất thú vị." Biểu cảm của cô vô cùng nghiêm túc, không giống với lời nói lấy lệ của Lục Nhẫn Đông.
"Thật không?" Lục Nhẫn Đông nở nụ cười: "Em thích thì tốt rồi."
Bữa ăn tối là món cá chép giấm đường, tay nghề bếp núc của Lục Nhẫn Đông vẫn rất tốt, thậm chí Tô Đàm cảm thấy không kém đồ ăn trên du thuyền lúc ban ngày chút nào. Có lẽ lo lắng ngày mai Hứa Lăng Duệ phải ngồi máy bay trở về nên bữa cơm này Lục Nhẫn Đông làm đặc biệt phong phú, Tô Đàm ăn đến nỗi no căng bụng.
Hôm nay ra ngoài chơi không dẫn theo Khoai Tây, chú chó lớn ở nhà một mình hơi tủi thân, ăn hết phần thịt bò Lục Nhẫn Đông làm, lại để cho Tô Đàm vuốt bụng mới miễn cưỡng tha thứ cho việc "vứt bỏ" nó của chủ nhân.
Tô Đàm muốn giúp Lục Nhẫn Đông rửa bát nhưng anh nói không cần, cứ để ở đó cho dì giúp việc đến giải quyết, vì vậy cô liền ngồi trên ghế sofa vuốt ve Khoai Tây, hoặc là bị Khoai Tây sờ lại.
Ngày mai Hứa Lăng Duệ phải đi rồi, không biết bao giờ mới có thể quay lại. Thấy bầu không khí thân mật giữa Lục Nhẫn Đông và Tô Đàm, tâm trạng cậu hơi phức tạp. Cậu vui mừng vì cuối cùng Tô Đàm đã có người chăm sóc, nhưng lại hơi buồn phiền và chán nản, có thể là vì bông hoa mà mình dồn hết tâm tư đã bị người khác lấy đi mất, mặc dù biết rõ bông hoa ở chỗ người khác sẽ được chăm sóc rất chu đáo, cũng có thể là vì sắp phải chia tay bông hoa nên chua xót trong lòng.
Đến tối, Lục Nhẫn Đông đưa Tô Đàm trở về trường học, Khoai Tây thấy Tô Đàm phải rời đi, tâm trạng sa sút cụp đầu xuống, miệng ngậm chiếc giày của Tô Đàm, nó không nỡ xa cô.
Tô Đàm cứu giày của mình ra từ trong miệng Khoai Tây, giày đã trở nên ẩm ướt, cô lại không nỡ mắng Khoai Tây nên đành phải nắm lấy cái tai to của nó véo hai cái: "Đồ chó xấu xa."
Khoai Tây đáng thương than thở.
Lục Nhẫn Đông không tham dự vào, chỉ đứng ở bên cạnh cười.
Tô Đàm quay đầu: "Anh còn cười, sao anh không nói với nó đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!