Có lẽ mùa xuân là mùa tốt nhất để hò hẹn. Nhiệt độ thích hợp, vạn vật hồi sinh, nơi nơi đâm chồi nảy lộc tưng bừng.
Ước chừng là gần tới cuối tuần nên buổi tối ở công viên cũng không vắng lắm, một số khu còn có hẳn một đội ngũ xếp hàng trước cửa.
Còn về những khu cảm giác mạnh của công viên, cái nào Tô Đàm cũng muốn vào thử. Cô không sợ độ cao, cũng từng chơi tháp rơi tự do (1) với mấy đứa bạn cùng phòng, lúc đó dù đi lên ra sao đi xuống thế nào, vẻ mặt cô hầu như không thay đổi.
Ngược lại người bình thường gan lớn như Đường Tiếu, từ lúc chơi đến khi đi xuống thì sắc mặt tái nhợt, trông như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nằm lăn quay ra được.
(1) Tháp rơi tự do: loại thiết bị giải trí này có thể chở hành khách lên trời, sau đó rơi thẳng đứng với gia tốc gần như hấp dẫn, và cuối cùng dừng lại trước khi hạ cánh bằng phương tiện cơ học.
Loại thiết bị giải trí này được thiết kế bởi hiện tượng Rơi tự do trong vật lý nên nó cũng được đặt tên theo sự Rơi tự do.
Đường Tiếu hỏi tại sao Tô Đàm không có phản ứng, cô thản nhiên đáp:
"Chắc là do sức khỏe của tớ tốt thôi."
Đường Tiếu không nói được lời nào, đúng thật, ở phòng Tô Đàm là người có thể chất tốt nhất, bài kiểm tra thể lực chạy tám trăm mét trong bốn phút mà cô có thể chạy trong ba phút rưỡi, đối với một người không phải là sinh viên thể dục thể thao mà nói thành tích này đã tốt lắm rồi.
Lục Nghiên Kiều vô cùng phấn khích khi bước vào sân chơi, cô nàng hào hứng nói phải chơi tháp rơi tự do ba lần liền.
Lục Nhẫn Đông hết sức khinh thường Lục Nghiên Kiều khoe khoang khoác lác, chế nhạo:
"Ba lần? Cháu đừng có phun hết cơm tối ra là được."
Lục Nghiên Kiều khiêu khích:
"Hừ, còn lâu cháu mới phun ra! Đi thôi, ai sợ là chó!"
Lục Nhẫn Đông nhìn sang Tô Đàm:
"Tô Đàm, em sợ sao? Nếu sợ anh ở dưới với em."
Tô Đàm lắc đầu: Không sợ.
Lục Nghiên Kiều hỏi lại:
"Không sợ thật không?"
Tô Đàm cười:
"Không sợ thật, chẳng lẽ anh Lục sợ?"
Vốn Tô Đàm chỉ nói đùa thôi, nào biết lời vừa ra khỏi miệng, cô để ý thấy sắc mặt Lục Nhẫn Đông có gì đó không ổn lắm, anh ngẩng đầu nhìn tòa tháp mấy chục mét, cười gượng:
"À thì, anh không sợ đâu."
Tô Đàm lộ vẻ nghi ngờ, đang định hỏi lại, Lục Nghiên Kiều đã nắm tay Tô Đàm lên xếp hàng.
Mấy phút sau, bốn người tới chỗ tháp rơi tự do, bên trái Tô Đàm là Lục Nhẫn Đông bên phải là Lục Nghiên Kiều, từ lúc ngồi lên đến lúc bắt đầu không ai nói với ai lời nào, nhìn từ góc độ Tô Đàm, biểu cảm của Lục Nhẫn Đông nghiêm túc cực kì, chẳng có tí gì trông có vẻ như đang ở công viên giải trí cả.
Tô Đàm nhỏ giọng hỏi:
"Anh Lục, anh sợ cái này à?"
Lục Nhẫn Đông hơi quay đầu đi: Không đến nỗi nào.
Tô Đàm:
"Mặt anh trắng bệch cả rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!